"Đúng vậy, con sói già đầu đàn thấy đứa trẻ suốt ngày không vui nên dẫn nó ra khỏi rừng rậm.
Cánh rừng rậm này rất lớn, nếu con sói già không dẫn đi thì chắc hẳn nó có chạy cả đời cũng không thể thoát khỏi đó.
Sau khi nó ra khỏi rừng rậm lại không gặp được con người.
Nó đã đi rất xa cho đến khi ngất xỉu."
"Chuyện còn nữa không ạ?"
Tô Lạc Ly rất muốn biết kết cục của đứa trẻ này.
"Lúc đứa trẻ này tỉnh lại thì phát hiện ra
mình được một doanh nhân cứu.
Ông ta sai người dạy nó viết chữ, nói chuyện và dạy cách làm một con người thế nào."
Tô Lạc Ly mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm. "Vậy kết cục này vẫn rất tốt."
Giản Ngọc Xoay đầu nhìn Tô Lạc Ly với ánh mắt đầy thâm ý.
"Cục cưng à, lẽ nào em không tò mò xem đứa trẻ kia ở đâu à?"
Tô Lạc Ly đột nhiên nhận ra.
"Chẳng phải anh nói đây là chuyện xưa à? Trên thế giới này làm gì có người vật việc thật như vậy? Đứa trẻ được sói nuôi lớn..."
"Tất cả các câu chuyện xưa đều bắt nguồn từ thế giới thật"
"Thật sự có cậu bé sói a?"
Giản Ngọc trịnh trọng