Gặp nhau trong hoàn cảnh thế này khiến cả hai không biết nên nói gì.
“A Khanh, em có chuyện muốn nói với anh.
”
Tiêu Mạch Nhiên lên tiếng trước.
“Chuyện gì vậy?”
Tiêu Mạch Nhiên nhìn xung quanh không có ai thì sáp đến gần ôn Khanh Mộ, Ôn Khanh Mộ hơi né tránh theo bản năng.
Điều này ít nhiều cũng khiến Tiêu Mạch Nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Cuối cùng Tiêu Mạch Nhiên chỉ đành lấy điện thoại ra, viết những lời mình muốn nói vào mục ghi chú.
“Hình như Lạc Ly nghi ngờ thân phận của anh”
Tiêu Mạch Nhiên đưa điện thoại cho Ôn Khanh Mộ xem, Ôn Khanh Mộ xem xong thì bỗng cau mày.
Thực ra buổi sáng sau ngày mười lăm tháng giêng vừa rồi, Tô Lạc Ly đã sờ vào cơ thể anh, còn lắng nghe cả nhịp tim của anh.
Lúc này Ôn Khanh Mộ cũng ngờ vực, có phải Tô Lạc Ly đang xác minh điều gì hay không?
“Không thể nào” Ôn Khanh Mộ thấp giọng nói.
“Là chính tại em nghe thấy Lạc Ly gọi điện thoại nói chuyện với một người lạ, em chỉ có thể nghe những lời Lạc Ly nói, còn đối phương nói gì thì em không nghe thấy, em nghe Lạc Ly nhắc đến ba chữ này.
”
Tất nhiên Ôn Khanh Mộ hiểu ba chữ này chính là ma cà rồng.
Nhưng tại vách mạch rừng, Tiêu Mạch Nhiên không tiện nói ra mấy chữ này.
Ôn Khanh Mộ im lặng suy nghĩ.
“Em còn nghe thấy Lạc Ly nói lược gì đấy, vì
em cũng nghe không rõ lắm nên