“Đang tìm gì thế? Tập trung như vậy, hay là em làm chuyện gì thẹn với lòng?”
Ôn Khanh Mô hỏi thăm dò.
“Em có thể làm chuyện gì thẹn với lòng chứ? Em thọt mà!”.
Lúc nói, rõ ràng Tô Lạc Ly không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Khanh Mộ.
Tất nhiên Ôn Khanh Mộ có thể nhìn ra, nhưng anh không vạch trần Tô Lạc Ly.
“Biết mình thọt rồi thì cứ ngoan ngoãn mà làm người thợt đi!”
Ôn Khanh Mộ bể Tô Lạc Ly lên giường.
Tô Lạc Ly thè lưỡi, tất nhiên cô không dám nói với Ôn Khanh Mộ rằng cô đang tìm chiếc lược mà Giản Ngọc đưa cho cô.
“Sao giờ anh mới về?”
“Chẳng phải anh nói với em rồi à? Dạo này rất bận”
“Ồ, vậy được rồi, tắm sớm rồi ngủ thôi, em đã tắm rồi”
“Ừm.
”
Ôn Khanh Mộ vào phòng tắm rồi đóng cửa lai.
Anh lấy găng tay từ trong ngăn kéo ra rồi đeo vào, sau đó mở nắp két nước bồn cầu rồi lấy chiếc lược trong đó ra.
Anh không thể trực tiếp chạm vào chiếc lược được.
Nếu anh đoán không nhầm thì có lẽ Tô Lạc