"Tôi chỉ không muốn nợ cô ta nữa thôi." Ôn Khanh Mộ lạnh lùng nói.
Nụ cười trên mặt Dạ Bân cứng lại. Anh ta hiểu rõ lời Ôn Khanh Mộ nói.
Anh không muốn nợ Tiêu Mạch Nhiên nữa, chỉ không muốn vì chuyện này mà có bất kỳ hổ thẹn nào nữa, muốn có một kết thúc trọn vẹn.
Cho nên anh mới thu xếp cho Tiêu Mạch Nhiên đến đây, muốn người giúp việc ở đây chăm sóc cho cô ta đàng hoàng.
Anh muốn Tiêu Mạch Nhiên hoàn toàn hết chứng bệnh thiếu máu này.
Đây mới là mục đích thật sự của anh! Dạ Bân vô cùng kinh ngạc.
Vậy nếu không nợ chút ân tình này, anh sẽ không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Mạch Nhiên à?
Ôn Khanh Mộ căn dặn chuyện bên này Xong lại rời đi.
Hôm nay cũng là ngày Tô Lạc Ly cắt chỉ.
Bởi vì cô dậy hơi muộn nên ăn trưa xong mới qua.
Khi đó, Tiêu Mạch Nhiên đã ra viện.
Tô Lạc Ly gặp y tá Tiểu Lý nên có hỏi thăm sơ qua.
"Mợ chủ, hôm nay Tiêu Mạch Nhiên kia ra viện, sếp Ôn còn tự mình qua đấy."
Y tá