Đầu Ôn Khanh Mộ đau như muốn vỡ tung ra.
Nếu Tô Lạc Ly nói gì, có lẽ anh còn biết phải ứng phó ra sao.
Nhưng cô không nói lời nào, anh lại chẳng biết nên xử lý thế nào.
Nhưng cô ở đây không lâu, chắc cũng không phát hiện được gì.
Thôi mình cứ chờ cô hỏi lại nói vậy.
Ôn Khanh Mộ ở bên này không bao lâu lại cùng Dạ Bân rời đi.
Lúc anh về đến nhà là hai giờ sáng.
Ôn Khanh Mộ rón rén vào phòng thay áo ngủ và nằm lên giường.
Tô Lạc Ly dường như đã ngủ rồi.
Anh muốn ôm cô vào trong lòng như mọi khi những thử nhiều lần vẫn không thể
được như ý, lại không muốn đánh thức cô nên đành phải thôi.
Sáng hôm sau, Ôn Khanh Mộ cố ý dậy muộn hơn.
Lúc Tô Lạc Ly tỉnh lại, anh nhéo mặt cô.
"Sâu lười ơi, chúng ta rời khỏi giường nào!"
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ rồi dụi mắt, vươn vai một cái.
.
Ra chương nhanh nhất tại ( TRU Мtrцyen.
ME )
"Anh về lúc nào vậy?"
Thật ra cô biết anh về lúc mấy giờ.
Dù sao hôm qua lúc anh về, cô còn còn chưa ngủ.
"Anh không nhớ mấy giờ nữa, dù sao lúc đó em cũng ngủ rồi, anh muốn ôm mà em cũng không chịu cho ôm"
Ôn Khanh Mộ nói xong lại ôm Tô Lạc Ly vào trong lòng.
Hai người thân mật một lát rồi cùng rời