“Vậy được ạ.
”
Dù sao thì ăn vẫn hơn là không ăn, Doãn Cẩn vẫn kiên trì đi hơn hai mươi cây số để mua đồ ngọt của Nhà của Ly Ly về.
Sau khi đến Nhà của Ly Ly, Doãn Cẩn mới biết rằng cửa hàng đồ ngọt này là do mợ chủ và một người khác góp vốn để mở.
Chẳng trách Ôn Khanh Mộ chỉ đích danh muốn ăn đồ ngọt của cửa hàng này.
Mười mấy loại đồ ngọt được đặt trên bàn của Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ cẩn thận mở một hộp ra, dùng tay trái cầm lấy thìa, xúc một tiếng bỏ vào miệng.
Mùi vị này rất quen thuộc.
Rất nhiều đồ ngọt trong cửa hàng Nhà của Ly Ly đều được đầu bếp chế biến theo công thức do Tô Lạc Ly tự viết.
Điểm khác biệt duy nhất so với đồ ngọt Tô Lạc Ly tự làm chính là không cùng một người chế biến, còn lại đều giống nhau.
Nên đương nhiên hương vị cũng tương tự.
Ôn Khanh Mộ cảm thấy rất khó chịu trong lòng khi nếm được mùi vị quen thuộc này.
Anh chậm rãi ăn từng miếng, sợ sẽ lãng phí một chút xíu.
Dường như anh đã tìm lại được hương vị của Tô Lạc Ly, những hương vị này vẫn khác