“Chờ chút!” Ôn Khanh Mộ lại đột nhiên hét lên.
Đám y tá phản ứng rất nhanh, lập tức đứng tại chỗ, chân như đóng đinh trên mặt đất.
“Mặt cô ấy sưng rồi, đi lấy ít thuốc qua đây, sau đó đều đi đi”
Đám y tá lại vội vàng chạy ra ngoài, cuối cùng phái một người to gan nhất đưa thuốc tới.
Cô y tá cúi đầu run cầm cập đưa thuốc lên rất cao.
Ôn Khanh Mộ cầm lấy thuốc: “Dùng thế nào?”
“Chính là.. bôi thuốc lên mặt, nhẹ nhàng xoa bóp, không có thuốc đặc trị nào cho loại vết thương này, chỉ là làm thông máu tan bầm thôi” Cô y tá lắp bắp trả lời.
“Được rồi, ra ngoài đi”
Cô y tá nhấc chân đi ra Ôn Khanh Mộ cầm thuốc trong tay, ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Lạc Ly.
Anh bóp ra một chút thuốc lên đầu ngón tay, sau đó liền ấn lên mặt Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly vô thức run lên, Ôn Khanh Mộ lập tức nhấc tay lên, lại đặt lên lần nữa, động tác nhẹ nhàng hơn nhiều.
Anh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ từng vòng trên khuôn mặt bị sưng của cô, vừa cẩn thận quan sát khuôn mặt cô.
Nói thật, mặt mộc của Tô Lạc Ly không phải loại nhìn một lần sẽ thấy choáng ngợp, mặt của cô thanh tú, không nhiễm chút tạp chất nào, giống như…
Đám mây trắng tinh khôi trên bầu trời, dòng suối trong vắt trên núi cao, bông hoa tuyết đầu đông.
Nhìn rất thoải mái, rất thoải mái.
Con bà nó!
Nhưng có tên nào chán sống, vậy mà lại dám đánh lên mặt côi!
Không biết vì sao, anh tức giận như thết Tức đến mức lồng ngực đau đớn từng cơn.
Ôn Khanh Mộ thoa thuốc cho cô xong, đặt thuốc sang một bên, duỗi lưng giãn cơ.
Làn mi Tô Lạc Ly khẽ động, biểu cảm trên mặt dường như có chút vật lộn, đầu mày nhíu chặt lại, từng giọt mồ hôi chảy dọc theo gò má.
“Đau…”
Ôn Khanh Mộ thấy môi cô động đậy, lập tức sán lại gần.
“Hử? Nói gì cơ?”
“Đau..”
Lần này Ôn Khanh Mộ nghe rõ ràng, cô đang kêu đau!
“Đau ở đâu?” Ôn Khanh Mộ lại hỏi lần nữa.
Tô Lạc Ly nhắm chặt mắt, môi khẽ run run: “Đau bụng…”
Ôn Khanh Mộ lập tức nhấn chuông gọi bác sĩ trong phòng bệnh, một phút sau, một đám bác sĩ và y tá lại xông vào trong phòng này!
“ĐMI Các người lừa ông đây! Không phải bảo cô ấy không sao à? Tại sao cô ấy cứ ra sức kêu đau, nói mình đau bụng chứ?”
Ôn Khanh Mộ lại gầm lên!
Một bác sĩ vừa tham gia khám vội vàng đứng ra nói: “Chủ tịch Ôn, tôi vừa nãy đã kiểm tra cẩn thận rồi, quả thật là không có gì đáng ngại, chỉ là sốt cao, thấy dáng vẻ của cô ấy bây giờ, có lẽ là đã hạ sốt một chút rồi”
“Vậy tại sao cô ấy vẫn cứ kêu đau?”
“Cô ấy..” Bác sĩ lắp bắp: “Có lẽ là đau bụng kinh”
“Đau bụng kinh?” Ôn Khanh Mộ nhíu mày, danh từ này hình như anh từng nghe qua.
Nhưng quả thật anh không nhớ nó là thứ gì.
“Đúng, cô gái này đang trong kỳ sinh lí, lại thêm bị lạnh, có lẽ là đau bụng kinh. Đau bụng kinh là vấn đề mỗi cô gái đều gặp phải, không có thuốc đặc trị”
“Không có?”
“Đúng vậy, chủ tịch Ôn, trừ khi dùng thuốc giảm đau. Thế nhưng, đứng trên lập trường của bác sĩ, chúng tôi không khuyến khích dùng thuốc giảm đau, rất dễ bị phụ thuộc vào thuốc, nhỡ như sau này có vấn đề gì cũng khó phát hiện, hơn nữa thuốc có ba phần độc”
Bác sĩ nơm nớp lo sợ trả lời.
“Được rồi, cút đi” Cánh tay Ôn Khanh Mộ hất lên.
Đám bác sĩ và y tá giống như vừa rồi, nhanh như chớp.
rời khỏi căn phòng này.
Ôn Khanh Mộ thở dài một hồi, đột nhiên nhớ tới Dạ Bân dường như từng nói tới từ này.
Anh