Ôn Khanh Mộ lập tức toét miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng muốt, anh nhìn Tô Lạc Ly.
“Anh bớt dùng mỹ nam kể với em đi! Thành thật khai báo mau, nếu không em sẽ thật sự tức giận đấy!”
Tô Lạc Ly đanh mặt lại.
Sao người đàn ông này lại giống một đứa trẻ như vậy chứ?
“Được, được, em đừng tức giận, anh nói là được chứ gì?”
“Nói mau!”
Ôn Khanh Mộ dùng tay trái gãi đầu, thực sự không biết nên mở miệng thế nào.
“Thực ra! tối hôm qua, khi “vỗ tay” lần đầu tiên anh đã hơi đau rồi! ” Vỗ tay!
Đầu tiên Tô Lạc Ly còn chưa hiểu ra, sau đó
cô suy nghĩ một lúc, chắc hẳn ý của Ôn Khanh Mộ là lúc hai người họ thân mật với nhau.
Từ trước đến nay cách chọn từ ngữ của người đàn ông này vẫn luôn không theo lẽ thường.
“Vậy tại sao anh không nói cho em biết?”
“Anh sợ nói cho em biết thì em sẽ không cho anh chạm vào em nữa.
”
Ôn Khanh Mộ lè lưỡi.
Tô Lạc Ly thực sự sắp bùng nổ cơn giận rồi!
“Bắt đầu từ hôm nay, anh đừng hòng chạm vào em nữa!”
Tô Lạc Ly quay mặt đi, ngồi dịch ra sát cạnh ghế, không thèm để ý đến Ôn Khanh Mộ nữa.
“Em xem, anh đã nói là không thể nói cho em biết rồi mà.
Em như vậy thì sau này anh
càng không