“Là Dạ Bân gọi, anh tự nghe đi.
”
Tô Lạc Ly vẫn không muốn xen vào chuyện riêng của Ôn Khanh Mộ.
“Chắc chắn cậu ấy chẳng có chuyện gì hay ho! Nếu cậu ấy hẹn anh ra ngoài uống rượu thì em cứ thẳng thừng từ chối cho anh là được rồi, anh chỉ có một tay, không rảnh nghe điện thoại!”
Ôn Khanh Mộ dùng một tay còn lại chơi game nhưng chơi rất điêu luyện.
Mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, hoàn toàn không muốn quan tâm đến Dạ Bân.
Tô Lạc Ly nhìn điện thoại của Ôn Khanh Mộ, cuối cùng vẫn nghe máy giúp anh.
“A Khanh, công ty muốn phong sát vợ cậu, rốt cuộc cậu có quan tâm đến chuyện này không thể?!”
Tô Lạc Ly còn chưa kịp nói gì thì Dạ Bân đã buột miệng nói ra.
“Công ty muốn phong sát tôi?”
Nghe thấy tin này, Tô Lạc Ly vẫn rất sốc.
“A! Lạc Ly à.
”
“Đây là quyết định của công ty sau khi họp sao?” Tô Lạc Ly hỏi.
“Vẫn chưa quyết định, chỉ là đề nghị của mọi người, cô đừng để ý nhé, sao có thể phong sát cô được chứ? Cô là bà chủ mà.
”
“Gì mà bà chủ với không bà chủ chứ, nếu công ty thật sự quyết định như vậy thì tôi cũng tôn trọng quyết định của công ty”
“Chuyện vẫn chưa đến mức không xử lý được, cô yên tâm đi, tôi sẽ chống đỡ giúp cô, chúng tôi đang tiếp tục nghĩ cách”
“Được, cảm ơn.
”
Cúp điện thoại, trong lòng Tô Lạc Ly vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Sao cô có thể biết được chuyện này đã đến mức cần phải phong