“Anh tự nói xem có thể hay không?”
“Anh nói à, tất nhiên là có thể rồi! Anh nói cho em nghe, đàn ông mà cử nhịn thế này rất hại sức khỏe, lỡ như nhịn hỏng mất thì làm thế nào?”
Ôn Khanh Mộ nịnh nọt nhìn Tô Lạc Ly.
Suýt chút nữa Tô Lạc Ly đã phụt cơm ra ngoài.
“Nhịn hỏng rồi thì thôi chứ sao!”
Ôn Khanh Mộ tỏ vẻ cạn lời.
“Nhịn hỏng rồi thì em làm thế nào? Em cứ ở vậy à?”
Tô Lạc Ly gật đầu không chút do dự.
“Em khá là tán thành với kiểu tình yêu không tình dục, ở vậy cũng rất tốt.
”
Ôn Khanh Mộ lại kinh ngạc.
“Vậy em không sinh em bé nữa à? Không thân mật thì sao sinh em bé được?”
“Thỉ chủ chưa nghe nói đến thụ tinh trong ống nghiệm bao giờ sao?”
Ôn Khanh Mộ một tay ôm đầu, quả thực như chịu hàng ngàn đòn chí mạng!
Anh đang bị vợ vứt bỏ sao?
“Được rồi, ngoan ngoãn dưỡng thường đi, trước khi anh lành vết thương thì đừng có suy nghĩ linh tinh”
Ôn Khanh Mộ hậm hực hừ một tiếng, đứng dậy chuẩn bị lên lầu.
“Buổi trưa không được chơi game, ngoan ngoãn ngủ trưa cho em!”
Không ngờ ngay cả game cũng không cho chơi!.
“Ngày mai anh đi làm!” Ôn Khanh Mộ tức giận la lên.
“Vậy tốt đấy, em đỡ phải ngày ngày ở nhà hầu hạ anh.
”
Ôn Khanh Mộ tức đến không nói nên lời, phổi như sắp nổ tung!
Chắc chắn người phụ nữ này là do ông trời phái xuống hành hạ anh.
Sau khi Ôn Khanh Mộ tức giận rời đi, tốc độ ăn cơm