“Cháu nói cái gì?”
Tô Lạc Ly lập tức lo lắng.
“Đang cấp cứu ở bệnh viện QM, thím mau đến đi!”
Cũng là lần đầu Mục Nhất Hân gặp chuyện thế này nên cô ấy lo đến sắp khóc.
“Được, thím tới ngay.
”
Tô Lạc Ly lập tức vén chăn xuống giường.
“Sao vậy?” Ôn Khanh Mô hỏi.
“Kiểm Mặc phát bệnh rồi, em phải đến bệnh viện ngay!”
Tô Lạc Ly vừa mặc quần áo vừa nói.
“Anh cũng đi.
”
Ôn Khanh Mộ cũng vội xuống giường.
Hai người lập tức đến bệnh viện.
Đã nửa năm rồi Tô Kiêm Mặc không phát bệnh, lần này đột nhiên phát bệnh khiến Tô Lạc Ly có dự cảm không lành.
Ôn Khanh Mộ dùng tay trái ôm cô.
“Yên tâm đi, sẽ không sao đâu.
”
Anh chắc chắn sẽ không để Tô Kiềm Mặc có chuyện gì!
Nhưng Tô Lạc Ly vẫn không yên tâm được, cô liên tục giục tài xế lái nhanh một chút.
Đến bệnh viện QM, Mục Nhất Hân, Hoắc Tư Kiệt và giáo viên của tường đang đợi ở bên ngoài phòng cấp cứu.
“Kiêm Mặc đâu? Kiểm Mặc thế nào rồi?” Tô Lạc Ly vội chạy tới.
“Tạm thời vẫn chưa ra”
Mục Nhất Hân đi tới trước.
Đang nói thì Chu Lễ Thành ra khỏi phòng cấp cứu.
“Tình trạng của bệnh nhân rất nguy kịch, cần phải đưa đến phòng ICU ngay!”
Sau đó y tá và bác sĩ đẩy Tô Kiêm Mặc ra, đi thẳng đến phòng ICU.
Tô Lạc Ly thấy Tô Kiềm Mặc nằm trên xe cáng cứu thương, sắc mặt trắng bệch không có chút máu.
“Kiêm Mặc!”
Y tá lập tức ngăn cô lại.
Cô chỉ có