Bệnh viện QM.
Tô Lạc Ly ở trong phòng bệnh của Tô Kiêm Mặc, Ôn Khanh Mộ ăn chút thức ăn rồi lại
ngủ thiếp đi.
Sắc mặt của Tô Kiêm Mặc cơ bản đã khôi phục được bảy tám phần rồi.
"Chị, anh rể không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là mấy ngày nay mệt quả thôi, nghỉ ngơi tốt liền không sao cả.
"
Vừa nói xong, điện thoại di động của Tô Lạc Ly đổ chuông.
“Là Hân Hân” Tô Lạc Ly bắt máy.
"Thím, Kiếm Mặc thế nào rồi? Cậu ấy tỉnh chưa?"
"Đã tỉnh rồi, không sao rồi.
"
Tô Kiêm Mặc lập tức quay đầu sang một
bên.
"Vậy thì tốt quá, thím, cháu có một chuyện quan trọng muốn báo cáo với thím! Quả nhiên là có người sai khiến!"
Tô Lạc Ly nhìn Tô Kiêm Mặc, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
"Hân Hân, vừa rồi cháu có ý gì?"
"Ngay từ đầu cháu đã thấy chuyện này rất kỳ lạ, cả trường không ai không biết là cháu thành lập hội chi viện fan toàn cầu cho thím, lần trước có người nói xấu thím bị cháu dạy cho một bài học, cả trường không ai dám nói xấu thím trước mặt cháu.
Nhưng lúc đó hai nam sinh kia lại phạm điều cấm kỵ như vậy! Nên cháu đã đi điều tra"
"Sau đó thì sao?"
"Họ nói rằng có người tìm họ bảo họ cố tình nói ra, sau đó cho mỗi người năm nghìn tệ, thím, vậy chắc là nhằm vào thím đúng không.
Chúng cháu đã ghi âm lời nói của hai người bạn học đó rồi,