Mục Nhất Hân và Hoắc Tư Kiệt tình cờ gặp Tô Lạc Ly ở ngoài cửa.
"Hồi phục khá tốt, hai đứa vào đi.
"
Tô Lạc Ly dẫn hai đứa vào phòng bệnh.
"Kiếm Mặc, bạn học của em đến thăm em này.
"
Tô Kiềm Mặc đang nằm trên giường bệnh đọc sách, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Mục Nhất Hân và Hoắc Tư Kiệt đang cười rạng rỡ.
Mặt cậu sa sầm ngay lập tức.
"Họ không phải bạn học của em, không cùng lớp, bọn em không thân"
Tô Kiêm Mặc tiếp tục đọc sách.
Mục Nhất Hân và Hoắc Tư Kiệt đều cảm thấy rất gượng gạo, Tô Lạc Ly cũng cảm thấy như vậy.
"Kiêm Mặc, người ta đến thăm em, em như vậy không phải rất mất lịch sự sao?"
“Ai cần họ đến thăm em chứ?” Tô Kiếm Mặc còn không buồn ngẩng đầu, tiếp tục đọc sách.
Tô Lạc Ly lập tức cười.
"Hân Hân, hay là hôm nay hai đứa về đi, hôm nay tâm trạng của Kiếm Mặc không tốt lắm, lát nữa thím sẽ nói nó"
"Vậy thôi ạ.
"
Mục Nhất Hân đưa trái cây và sản phẩm dinh dưỡng vừa mua cho Tô Lạc Ly rồi cùng với Hoắc Tư Kiệt rời đi.
Trên đường về, trong lòng cô ấy rất không vui.
"Hân Hân, hay là bỏ đi, cậu nhìn thái độ của Tô Kiềm Mặc với cậu đi, nếu như cậu ta có ý với cậu thì hai người đã thành đối từ lâu rồi.
"
Mục Nhất Hân trừng mắt nhìn Hoắc Tư Kiệt.
"Nếu như dễ dàng