Tô Lạc Ly liếc Tô Nhược Vân một cái đầy ý ám chỉ.
“Chị đừng có mà vu oan cho người tốt! Em sao có thể dùng thủ đoạn để tiện như thế!”
Tô Nhược Vân chối ngay.
“Ô kìa, Lạc Ly đầu có nói là cô, sao cô chối nhanh thế? Lẽ nào lại là giấu đầu lòi đuôi
à?"
Mục Nhiễm Tranh cười khẽ.
“Anh.
.
”
Tô Nhược Vân đang mặc áo cưới trên người, cô ta luôn nhớ rõ mình là một cô dâu! Trước mặt bao người thế này, cô ta tuyệt đối không thể thất thổ.
“Được, chị à, chị dùng thời khắc quan trọng nhất đời em để tẩy trắng cho mình.
Được thôi, em nhận, lần này chị tẩy sạch sẽ rồi, thế lễ cưới có thể bắt đầu được chưa?”
Giọng Tô Nhược Vân nghẹn ngào, tựa như có thể bật khóc ngay lập tức.
“Đúng đấy! Thủ đoạn của Tô Lạc Ly này bỉ ổi thật đấy, lại dùng lễ cưới của em mình để tẩy trắng cho mình!”
“Vừa nãy tôi còn tưởng mẹ kế không tốt với con riêng nhỉ? Xem ra Tô Lạc Ly cũng không dễ chơi!”
“Tôi cũng nghĩ thế, nếu không làm sao cô ta nổi nhanh như thế được!”
Mọi người lại xì xào bàn tán.
Dường như dư luận lại bắt đầu nghiêng về phía Tô Nhược Vân.
Nói cho cùng hôm nay