Cho nên Mục Nhiễm Tranh mới không lộ diện trong thời gian dài như thế.
“Vậy anh tự bảo trọng đi”
Tô Lạc Ly nín cười.
“Không được! Lạc Ly, hai chúng ta có phải anh em tốt không thế?”
Tô Lạc Ly xua tay, lắc đầu với Mục Nhiễm Tranh.
“Tôi là thím của anh, sao có thể là anh em tốt của anh được.
Hơn nữa tôi là nữ!”
“Cô thấy chết mà không cứu đấy à? Trời ạ, đường đường một đấng nam nhi như tôi chẳng lẽ hôm nay phải phí hoài tuổi xuân ư?"
Mục Nhiễm Tranh ôm đầu, ngửa mặt lên trời hét to!
“Phiền anh chú ý từ ngữ, phí hoài tuổi xuân là để hình dung nữ giới.
”
Thấy Mục Nhiễm Tranh sợ hãi thế kia, Tô Lạc Ly cảm thấy thật thú vị.
Tô Lạc Ly nhanh chóng đi đến khu Rainbow.
Mấy hôm nay, tình hình của Tô Kiềm Mặc đã không còn vấn đề gì nữa, vì vậy cậu cũng trở lại trường học.
Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly cũng không ở bệnh viện mà trở về khu Rainbow.
Mục Nhiễm Tranh trốn sau lưng Tô Lạc Ly.
Hai người họ vừa bước đến bậc cửa, ôn Khanh Mộ đã hùng hổ đi đến, tay anh còn mang theo vũ khí!
Nguy rồi!
Vừa vào cửa