Nghe thấy giọng nói này, Tô Lạc Ly cảm thấy người sởn hết da gà!
Có thể đừng buồn nôn như thế được không?
Tô Lạc Ly quay người lại, quả nhiên thấy khuôn mặt mang nụ cười vô hại của Tô Nhược Vân.
“Tôi nói này Tô Nhược Vân, ở đây không có người ngoài, không cần phải gọi chị khiến tôi buồn nôn được không?”
Vì không có ai, chị em hai người không cần phải giả vờ như thế.
Ôn Khanh Mộ thấy cảnh tượng này lập tức xuống xe, một tay ôm lấy vai Tô Lạc Ly, điều này khiến Tô Nhược Vân hơi trở tay không kịp.
Tô Lạc Ly lườm Ôn Khanh Mộ, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì thế?”
“Cô, cô có hài lòng không?”
“Cút!”
Tô Nhược Vân thấy Ôn Khanh Mộ mím môi cười, người đàn ông với đôi mắt màu lam này, cô nhớ, chính là người gặp ở trường kia.
“Chị, đây là bạn trai chị nhỉ? Lần trước còn chưa kịp giới, không biết vị này làm việc ở đâu?”
Lế nào đây chính là lãnh đạo cấp cao của Quốc tế Tinh Hoàng?
“Anh ta..” Tô Lạc Ly không muốn Tô Nhược Vân biết tên đàn ông yêu nghiệt trước mặt này chỉ là trai bao, đang vắt óc suy nghĩ, thì trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói cực kì bình thản.
“Căn hộ cao cấp Hoa Viên, cực kì nhanh nhẹn, lương mười triệu một năm, mười bảy centimet, ba tiếng”
ÐĐM…
Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn Ôn Khanh Mộ, người đàn ông này đang nói gì vậy?
Mấy câu phía trước còn giống tiếng người, mười bảy centimet, ba tiếng là cái quái gì?
Cái quái gì đây?
Tô Nhược Vân cũng khá khó xử, nửa ngày sau mới tỉnh táo lại:) Vậy chị tôi thật sự là rất… hạnh phúc”
“Gô còn gì muốn hỏi sao?” Ôn Khanh Mộ nhướn mày, đôi mắt màu lam càng thêm phần rực rỡ chói mắt dưới ánh mặt trời.
“Không còn gì nữa”
Tô Nhược Vân lấy một tấm thiệp mời trong túi ra, đưa cho Tô Lạc Ly.
“Chị, vừa đẹp là chị nghỉ phép quay về vấn đáp tốt nghiệp, lễ đính hôn của em và A Dịch vào ngày kia, mong là chị nhất định sẽ đến tham gia”
Nhìn tấm thiệp mời kia, Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy nhức mắt.
Cô cho rằng mình rất bình tĩnh, nhưng không ngờ lúc thấy tấm thiệp này, vẫn hơi ngây người, cảm thấy tim đập lỡ một nhịp.
Cuối cùng vẫn đến ngày này.
Ngay lúc cô cố gắng nhấc tay đỡ lấy tấm thiệp mời, một bàn tay khác đã giằng lấy tấm thiệp.
Tô Nhược Vân thấy Ôn Khanh Mộ nhận lấy tấm thiệp, trong lòng liền vui như hoa nở: “Vậy đến lúc đó mong chị và bạn trai cùng nhau đến, còn chưa biết anh bạn trai này của chị tên là gì?”
“Gọi anh rể là được” Ôn Khanh Mộ quả nhiên nói khoác mà không biết ngượng!
“Được..” Tô Nhược Vân cười mỉa mai: “Vậy tôi về quay phim trước, chị, đến lúc đó nhất định phải đến nha”
Tô Nhược Vân lập tức xoay người rời đi.
Tô Lạc Ly quay người lại, nhìn chăm chäm Ôn Khanh Mộ: “A Khanh! Anh cố tình gây khó dễ cho tôi có phải không?”
“Tôi làm gì chứ? Rõ ràng là tôi đang giúp cô!” Ôn Khanh Mộ cảm thấy bản thân mình rất oan ức.
“Anh cùng tôi tham gia lễ đính hôn, đến lúc đó Mộ Dung Dịch nhìn thấy anh, vừa điều tra sẽ biết anh chỉ là trai bao! Anh bảo tôi phải làm sao?” Tô Lạc Ly gầm lên.
“Trai bao thì sao chứ? Là ai nói sẽ không kì thị tôi?” Ôn Khanh Mộ hét to hơn, át giọng của Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly lập tức bước tới bụm miệng Ôn Khanh Mộ lại: “Anh nói nhỏ thôi, anh muốn cả thế giới này biết anh là trai bao à?”
Đúng lúc này, trong bụi cây rậm rạp hai bên cổng Diêm Thành, Tô Nhược Vân đang nấp ở đó.
Tô Lạc Ly mải cãi nhau với Ôn Khanh Mộ, không để ý thấy, Tô Nhược Vân căn bản không đi thẳng vào cổng, mà núp ở trong bụi cây.
Nghe thấy hai người nói chuyện, cuối cùng cô ta thở phào một hơi.
Lãnh đạo cấp cao Quốc tế Tinh Hoàng cái gì chứ, thì ra chỉ là một tên