Ánh mắt của Mộ Dung Dịch cũng trở nên lạnh lùng, chẳng qua ngại vì ở đây còn có nhiều người nên không tiện nổi giận.
Ngồi trên xe về nhà, đầu óc Tô Lạc Ly vẫn cử rối bời.
Mặt của cô đã sưng lên.
Mục Nhiễm Tranh xoay đầu sang nhìn cô.
“Đau không?”
“Không bằng nỗi đau trong lòng” Tô Lạc Ly nói với giọng mệt mỏi.
Tuy đã đoán được Tô Khôn sẽ thiên vị Tô Nhược Vân, nhưng Tô Lạc Ly không ngờ khi biết cô ta muốn dồn cô vào chỗ chết, ông ta vẫn thiên vị vô điều kiện như thế.
“Ôi trời, được rồi, không ngờ cô còn nói ngay trước mặt mọi người là sau này sẽ nuối ông ta cơ đấy.
Cô nên tuyên bố cắt đứt quan hệ bố con mới phải!”
Mục Nhiễm Tranh cũng cực kỳ tức giận.
“Không, tôi phải nuôi chứ.
Tôi muốn nuôi ông ta để ông ta sống trong sự áy náy cả đời!”
Mục Nhiễm Tranh lặng lẽ thở dài, mấy năm nay Tô Lạc Ly sống khổ quá.
“Lạc Ly, cô vẫn quá mềm lòng.
Nếu là tôi, tôi sẽ tiết lộ chuyện họ cố ý khiến bệnh của Kiêm Mặc phát tác! Con người có ai lại làm việc ấy, còn không bằng súc vật! Đó là tội giết người chưa đạt!”
“Đâu phải chúng ta không có chứng cử, hai sinh viên kia chính là chứng cứ.
Hân Hân nói, hai sinh viên đó bằng lòng làm chứng!”
“Hơn nữa