“Không đau, anh hỏi nhiều quá đấy”
ối má ơi!
Anh còn đứng lù lù ở đây đấy, hai người này lại thân thiết với nhau rồi!
Thì ra thứ Ôn Khanh Mộ cầm không phải vũ khí để đánh người, mà là túi chườm đá cho Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly liếc Mục Nhiễm Tranh.
“Đừng gần em thế, còn có người khác mà.
” Tô Lạc Ly nhỏ giọng.
"A.
"
Bấy giờ Ôn Khanh Mộ mới nhớ ra Mục Nhiễm Tranh cũng đến.
“Mình cháu ở đó lẩm bẩm gì đấy? Còn
không vào nhà đi à?” Ôn Khanh Mộ nói với Mục Nhiễm Tranh.
“Thì ra hai người vừa mới biết còn có cháu
đây à?”
Mục Nhiễm Tranh cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.
Hôm nay anh đến không phải để chịu đòn, hôm nay anh đến là để ăn cơm chó.
Mục Nhiễm Tranh ngồi trên ghế sofa, trên bàn đã chuẩn bị sẵn trái cây.
Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly cũng đến đó.
Lúc đi ngang qua Mục Nhiễm Tranh, Ôn Khanh Mộ còn ẩn đầu anh xuống.
“Nhãi ranh, rõ ràng có clip mà sao không lấy ra sớm chút hả?”
“Cháu muốn để cho Tô Nhược Vân trở nên đắc ý đến