“Gần đây ngày nào anh cũng đi ngủ trước mười giờ, sáng hôm sau tám giờ mới dậy, sáng nay còn dậy lúc mười giờ hơn.
Sao có thể nói là không nghỉ ngơi đủ chứ?”
“Nghe em này, ngày mai đến bệnh viện khám đi”
“Không cần phải làm vậy đâu, sức khỏe của anh ổn lắm, hay là đêm qua anh khiến em chưa thỏa mãn nên em mới có ý kiến?”
Ôn Khanh Mộ nở nụ cười xấu xa rồi nhéo mặt Tô Lạc Ly.
“Hay là tối nay để anh đền bù lại cho em nhé?”
“Bây giờ em đang nói chuyện rất nghiêm túc đấy! Đừng có ép em phải nổi giận với anh.
Anh có chịu đi bệnh viện không hả?”
Tô Lạc Ly bỗng nghiêm mặt lại, điều này khiến cho Ôn Khanh Mộ không kịp trở tay.
Nụ cười trên mặt Ôn Khanh Mộ cứng đờ lại.
“Anh đi, anh có nói là không đi đâu, sao em lại giận rồi?”
Ôn Khanh Mộ dùng tay trái ôm Tô Lạc Ly vào lòng mình.
Tô Lạc Ly rúc vào lòng Ôn Khanh Mộ, khẽ thở phào một hơi.
“Trong nhà đã có một bệnh nhân rồi, em không muốn có thêm một người nữa đâu.
Anh nghe lời em đi nhé?”
Giọng của cô ẩn chứa đầy sự bất lực.
Mấy năm qua, Tô Kiêm Mặc phải ra ra vào vào bệnh viện rất nhiều