Chu Lễ Thành lẳng lặng cúi đầu xuống.
Mãi một lúc sau ông ta mới ngẩng đầu lên.
“Chuyện này khó nói lắm.
Hiệu quả của lần truyền máu này không tốt bằng lần trước.
Không dám giấu anh, nếu như anh không truyền máu thì cậu ấy đã chết rồi.
Sau khi phát bệnh, chúng tôi phải dùng các loại thuốc và máy móc thì mới duy trì được sự sống.
Có thể nói là trái tim của cậu ấy đã ngừng hoạt động rồi, hay nói cách khác thì bây giờ Tô Kiềm Mặc đã chết rồi.”.
||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
Ôn Khanh Mộ khẽ day phần trán giữa hai lông mày.
Nếu như Tô Kiềm Mặc chết thì Tô Lạc Ly sẽ đau lòng muốn chết mất.
“Không được, cậu ấy không thể chết được.”
“Sếp ôn, thật ra, tôi thấy anh nên nói thẳng với mợ chủ càng sớm càng tốt, anh cũng không thể truyền máu cho Tô Kiềm Mặc mãi được.
Bây giờ giữ tính mạng của cậu ấy lại như vậy, chẳng khác nào là đang cho mợ chủ và Tô Kiềm Mặc dùng thuốc phiện cả.
Biểu cảm của Chu Lễ Thành rất nghiêm túc.
“Gì cơ?”
“Anh nghĩ lại xem.
Anh đang liên tục trao niềm hy vọng cho họ, nhưng hy vọng càng nhiều thì nỗi thất vọng sẽ càng lớn, giống như nghiện vậy.
Nhất là mợ chủ, cô ấy đang cảm thấy Tô Kiềm