Tô Lạc Ly miễn cưỡng cười cười.
"Chắc chắn anh có lý do của mình"
Ôn Khanh Mộ lập tức hôn lên môi Tô Lạc
Ly.
"Tin tưởng anh như vậy sao?"
Hai người nhìn nhau.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Tô Lạc Ly cũng không còn là người hay suy nghĩ lung tung nữa.
Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng ôm Tô Lạc Ly vào lòng và áp mặt mình lên mặt Tô Lạc Ly.
"Anh càng thích ở bên em hơn.
"
Đối với Ôn Khanh Mộ mà nói, trước khi gặp Tô Lạc Ly, nhà chỉ là nơi để ở và ngủ mà thôi.
Mặc dù hoa viên Crystal vô cùng xa hoa, nhưng đối với anh mà nói chỉ tốt hơn khách
sạn mà thôi.
Kể từ khi ở bên Tô Lạc Ly, anh mới coi nơi để ngủ nghỉ này là nhà.
"Nếu em thích đến bên đó thì chúng ta cũng có thể sống ở đó, hả?"
Nụ cười của Tô Lạc Ly chứa đầy sự mãn nguyện và ngượng ngùng.
"Không cần đâu, em sợ mình sẽ bị lạc.
Cả hai người đều bật cười.
Ôn Khanh Mộ dùng một tay nâng mặt Tô Lạc Ly, sát người tới và hôn cô trìu mến.
Khi nụ hôn sâu hơn, hô hấp của anh cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.
Ôn Khanh Mộ hôn môi rồi đến cổ của Tôi