Tô Lạc Ly tóc tai rối mù, cầm USB chạy như bay ra khỏi nhà.
Không thể đến muộn!
Nhất định không được đến muộn!
Nhưng hiện giờ nhất định sẽ muộn!
Mặc đồ công sở đương nhiên phải đi cao gót, Tô Lạc Ly mang giày cao gót chạy như điên.
Trong đầu toàn là những ý nghĩ không hay.
Học viện điện ảnh trường đại học Z cực kì coi trọng vấn đáp tốt nghiệp, khác hẳn với các học viện nghệ thuật chuyên ngành khác, một khi cô nổi tiếng ký hợp đồng với công ty, vấn đáp hay không, đều như mây bay.
Thế nhưng, học viện điện ảnh trường đại học Z trước giờ nổi tiếng nghiêm khắc tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
Trước kia có một ngôi sao đã nổi đình nổi đám lúc tốt nghiệp, bởi vì không xếp được lịch trình, không đến tham gia vấn đáp tốt nghiệp.
Kết quả, nhà trường sống chết không phát bằng tốt nghiệp, thậm chí còn thêm tên ngôi sao này vào danh.
sách đen của trường, đồng thời yêu cầu ngôi sao này phải học lại một năm rồi tham gia vấn đáp lại theo quy định của nhà trường, bằng không, mọi chuyện đều khỏi bàn.
Học viện điện ảnh trường đại học Z bồi dưỡng ra vô số ngôi sao, cũng cho ra lò nhiều đạo diễn, biên kịch nổi tiếng, một khi vào danh sách đen, chuyện này có ảnh hưởng cực kì đáng sợ đối với một ngôi sao.
Sau này ngôi sao kia không thể không nghe theo, lúc này nhà trường mới bỏ qua.
Vấn đáp tốt nghiệp trước giờ luôn chặt chẽ cẩn thận, được lãnh đạo nhà trường cực kì coi trọng, một khi bỏ lỡ, hậu quả chính là học lại một năm.
Tô Lạc Ly không thể học lại, cô không thể chậm trễ nữa!
Nghĩ tới đây, Tô Lạc Ly càng vội đến phát điên.
Chính vào lúc này, một chiếc xe quen thuộc đỗ bên cạnh cô.
LaFerrari màu lam!
Mắt Tô Lạc Ly sáng lên, nhanh chóng mở cửa ghế phụ ngồi vào.
“Nhanh đưa tôi đến trường, tôi sắp muộn rồi! Hôm nay.
tôi vấn đáp tốt nghiệp!”
Lúc này, cô cũng không để ý nổi tại sao Ôn Khanh Mộ lại xuất hiện ở đây, anh đã vô duyên vô cớ xuất hiện vài lần rồi.
Lúc này, Tô Lạc Ly đột nhiên rất cảm kích vì Ôn Khanh Mộ xuất hiện đột ngột thế này.
“Yên tâm, đã có ông đây!” Ôn Khanh Mộ nhấn chân ga, chiếc Ferrari “vù” một tiếng lao đi.
Tô Lạc Ly giật mình sợ hãi.
Ôn Khanh Mộ lái xe rất nhanh, lúc này đã gần như qua giờ cao điểm, đường không hề tắc.
Tô Lạc Ly nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút.
Sợ là đến không kịp.
Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly: “Yên tâm, ông đây sẽ không để cô muộn đâu”
Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn nụ cười đùa giỡn với đời trên khuôn mặt của Ôn Khanh Mộ, đột nhiên cảm thấy rất đau khổ trong lòng.
Ôn Khanh Mộ một tay cầm bánh lái, một tay mở ngăn kéo trước xe, lấy ra một chiếc hộp.
“Lão nhân gia người vẫn nên xử lí cái ổ gà trên đầu một chút đi”
Ôn Khanh Mộ mở tấm chắn sáng trước ghế phụ, bên trong tấm chắn sáng có một mặt kính.
Tô Lạc Ly vừa nhìn, đây nào phải ổ gà? Rõ ràng là ổ chó!
Cô lập tức chải đầu.
Ôn Khanh Mộ chỉ cái ngăn kéo vừa rồi: “Có khách của tôi để lại đồ trang điểm, lão nhân gia người vẫn có thời gian chải chuốt một chút”
Nếu cô dậy sớm, trang điểm là bắt buộc, đây là sự tôn trọng đối với trường.
Cô nhanh chóng lấy đồ trang điểm, đánh phấn nền, tô son.
Mặc dù, Ôn Khanh Mộ lái rất nhanh, nhưng cũng lái rất vững.
Tô Lạc Ly trang điểm xong, nhìn bản thân trong gương, thể hiện sự hài lòng.
Chính vào lúc này, chiếc xe cũng vững vàng đỗ lại.
Cô chăm chú nhìn, đến rồi!
Liền ngơ người!
Quãng đường đi xe một tiếng, Ôn Khanh Mộ đi có hai mươi phút?
Đây là tốc độ quái gì thế?
“Cô vẫn còn một phút để đi vào, còn không mau đi?”
“Vậy tôi đi đây” Tô Lạc Ly nhanh chóng xuống xe.
Hôm nay