"Bây giờ tôi phải ngủ hơn mười tiếng mỗi ngày, nếu không có ai gọi tôi thì tôi sẽ cứ ngủ mãi.
"
Ánh mắt Ôn Khanh Mộ khó có thể che giấu được sự mệt mỏi.
Đôi con ngươi màu xanh lam của anh đã
mất đi vẻ rực rỡ trước đây rồi, màu xanh lam đó dường như đã mờ đi.
"Nhưng máu người tươi không dễ lấy đâu.
"
Dạ Bân nghiến răng thở dài.
"Tôi biết cậu có rất nhiều ý tưởng, vì vậy tôi mới tìm đến cậu.
"
Dạ Bân bất ngờ búng tay.
"Chúng ta đến xe hiến máu lấy, khi có người hiến máu, chúng ta sẽ thương lượng với những người ở đó và mua máu về, thế nào?"
"Thứ nhất, máu tôi cần dùng phải vừa được đưa ra khỏi cơ thể con người, phải còn nhiệt độ cơ thể.
Thứ hai, có quá nhiều người trong xe hiến máu và quá dễ bị lộ.
"
"Cũng đúng, vậy phải làm sao đây?"
Cả hai người đều trầm tư.
Khó khăn nhất là tuyệt đối không thể để lộ thân phận của Ôn Khanh Mộ được, hơn nữa Ôn Khanh Mộ cũng không muốn làm tổn thương người khác.
"Có rồi! Chúng ta giả làm xe hiến máu! Chỉ để một người lên xe, đợi người đó hiến máu xong thì cậu lập tức uống luôn, thế nào?"
Ôn Khanh Mộ cân nhắc kỹ càng.
"Mặc dù ý tưởng này hơi rắc rối một chút, nhưng nó vẫn khả thi.
"
Dạ Bân mỉm cười.
"Vậy thì chuyện này cứ để tôi lo, tôi