“Được, tôi sẽ sắp xếp bác sĩ và y tác chăm sóc cô ở đây.
Đợi đến khi có thể ra viện, cô vẫn nên ở bên chỗ hoa viên Crystal đi, dưỡng sức khỏe cho tốt”
“Vậy em cảm ơn anh trước nha.
”
Tiêu Mạch Nhiên nói xong thì nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Ôn Khanh Mộ lập tức nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Sau khi Ôn Khanh Mộ rời đi, Tiêu Mạch Nhiên từ từ mở mắt ra, ánh mắt đã mất đi thần thái của lúc trước, trông vô cùng cô đơn.
Anh đã sắp xếp cho cô ta ở trong phòng bệnh riêng của mình, thậm chí còn đón cô ta đến ở tại hoa viên Crystal, còn bố trí cả chuyên gia dinh dưỡng chế biến món ăn bổ dưỡng cho cô ta.
Tất cả những điều này không phải là vì anh yêu cô ta, không phải là vì anh có một chút tình cảm với cô ta.
Mà tất cả chỉ là để cảm ơn, chỉ có vậy mà thôi.
Tiêu Mạch Nhiên chỉ cảm thấy trái tim mình đang dần lạnh đi từng chút một, lạnh đến thấu xương.
Sau khi hút máu của Tiêu Mạch Nhiên, tình trạng của Ôn Khanh Mộ đã có chuyển biến tốt, đã hồi phục lại trạng thái như ngày trước.
Màu xanh lam trong đáy mắt anh cũng khôi phục lại vẻ rực rỡ như trước.
Hai ngày hôm nay, mỗi buổi chiều sau khi tan làm, Ôn Khanh Mộ đều đến bệnh viện hỏi thăm Tiêu Mạch Nhiên một chút.
Nhưng mỗi lần đến anh chỉ ngồi một lát, hỏi han một chút chứ không ở lại