Sắc mặt Ôn Khanh Mộ lập tức chìm xuống.
“Buổi quay phim bị hoãn?”
Tô Lạc Ly lè lưỡi.
“Anh yêu của em đúng là đoán như thần!”
“Bớt nịnh nọt đi! Chẳng phải hôm qua em còn nói Nhất định hôm nay có thể quay Xong, ngày mai sẽ trở về sao?”
Trong lòng Ôn Khanh Mộ cũng rất không
vui!
“Kế hoạch không theo kịp thay đổi sao? Đáng lẽ hôm nay có thể quay xong nhưng trời lại đổ mưa lớn, khiến mọi kế hoạch của bọn em bị gián đoạn, dự kiến ngày mai cũng có mưa, không biết có thể quay xong hay không nữa.
”
Qua điện thoại, Tô Lạc Ly đã trông thấy sắc mặt Ôn Khanh Mộ đen như đáy nồi.
“Được rồi, được rồi, cũng đâu phải là em
không muốn về, hiện tại em chỉ muốn lập tức bay đến bên cạnh anh, đợi bao giờ quay xong thì em sẽ về nhà, vậy là có thể ở bên cạnh anh rồi”
“Anh còn sự lựa chọn nào khác sao!”
Ôn Khanh Mộ không hề tức giận.
“Mấy ngày nay anh hãy suy nghĩ kỹ, muốn ăn gì thì liệt kê một bản thực đơn cho em, khi nào về nhà em sẽ làm cho anh được không?”
Tô Lạc Ly nịnh nọt.
Mà cũng kỳ lạ, nhà người khác đều là nam dỗ nữ, còn nhà hai người thì ngược lại, lúc nào cũng là nữ dỗ nam!
“Chị bằng em bảo anh viết ra từng tư thế mà anh muốn làm, sau đó mỗi tư thế làm nửa tiếng!”
Vậy thì cô còn sống được nữa sao?
“Hì hì, em cứ về muộn một tiếng thì anh sẽ thêm một tư thế, để anh xem em có dám chậm trễ thời gian hay