Tô Lạc Ly mở cửa sổ ra, “Hai người về nhà sớm đi, nghỉ ngơi thật tốt.”
Điều này cũng phù hợp với tính cách của Tô Lạc Ly, mỗi lần về Tô Lạc Ly bảo người khác phái người đưa hai người họ về nhà.
Vì vậy Ôn Khanh Mộ cũng đã nhớ kỹ.
Từ Phóng mỉm cười, sếp Ôn thật sự càng ngày càng chiều mợ chủ rồi.
Lục Uy Nhiên liếc nhìn người lái xe này, sau đó cùng Từ Phóng lên chiếc xe khác.
“Mợ chủ, chuyến đi này mợ đã vất vả rồi, mợ uống cốc trà sữa trước đi.”
Lái xe đưa cho Tô Lạc Ly một cốc trà sữa nóng hổi.
“Nếu mợ đói bụng thì bên này còn có đồ ngọt, nhưng sếp Ôn nói đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho mợ ở nhà, về nhà không cần phải ăn nữa”.
Tô Lạc Ly cầm cốc trà sữa và khẽ mỉm cười.
“Người đàn ông này đúng là càng ngày càng săn sóc”
“Đúng vậy, sếp Ôn ngày càng yêu mợ chủ hơn, mợ chủ ngồi vững nhé, tôi xuất phát đây”
Hai chiếc xe nhanh chóng tách ra, mỗi xe đi một ngả.
Một chiếc xe khác đưa Từ Phóng và Lục Uy Nhiên về nhà.
Sân bay cách khu Rainbow khá xa, hơn nữa bây giờ đã hơn mười giờ rồi.
Tô Lạc Ly ngáp một cái, mấy ngày nay cô luôn quay phim nên cảm thấy rất mệt, để khi về có tinh