Ôn Khanh Mộ lập tức đẩy trách nhiệm sang cho Mục Chỉ Huyên.
“Tiểu Mộ, mẹ bảo con cưới cô gái ấy là để giữ chân con bé.
Trong xã hội loài người, cách để giữ một cô gái ở lại chính là kết hôn, bởi vì cô ấy có lẽ là người nắm giữ bí mật giải trừ phong ấn cho con, chứ mẹ không bảo con...!ôi trời...
Bà chưa bao giờ nghĩ tới việc Ôn Khanh Mộ sẽ ở bên cô gái ấy thật!
“Cô ấy có thể giải trừ phong ấn cho con? Mẹ đừng đùa, cô ấy.”
“Có phải khoảng thời gian trước cơ thể con.
khó chịu là có liên quan đến cô gái ấy không?” Ôn Hạo lại lên tiếng, giọng điệu vẫn cứng nhắc như cũ.
Ôn Khanh Mộ ấp úng không trả lời được.
“Được rồi, con không cần nói bố cũng biết đáp án.”
“Chuyện này không liên quan đến cô ấy, là do con tự nguyện! Em trai của cô ấy bị bệnh tim bẩm sinh, không sống được bao lâu, nên con cho thằng bé chút máu thôi.”
“Cái gì?!” Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên đồng thanh hô lên.
“Tiểu Mộ, con điên rồi ư? Con có biết máu quý giá với con thế nào không hả?”