Ôn Hạo quát lên với anh ở phía sau.
Ôn Khanh Mộ chợt dừng bước, anh xoay người lại.
“Bố vừa nói gì cơ?”
Mục Chỉ Huyên khẽ thở dài.
“Bố nói người phụ nữ con yêu tha thiết kia sắp giết con rồi” Ôn Hạo lặp lại một lần nữa.
“Không, không thể nào!”
Ôn Khanh Mộ nhìn Mục Chỉ Huyên: “Mẹ, mẹ nói đi!”
Mục Chỉ Huyên ngẩng đầu lên, đôi mắt bà phủ kín sự đau lòng và niềm áy náy.
“Tiểu Mộ, ba con nói thật đấy, tối hôm qua mẹ tiên đoán được cô gái đó cầm một chiếc nanh sói đâm vào trái tim con.
Con biết những điều mẹ tiên đoán rất chuẩn xác, điều này rất tàn nhẫn với con, nhưng đó lại là sự thật”
Ôn Khanh Mộ sững người vài giây, rồi anh lắc đầu nguầy nguậy.
“Không, đó không phải sự thật! Bố mẹ lừa con, để giữ con ở lại nên bố mẹ mới nói dối lừa con, đó tuyệt đối không phải sự thật!”
“Tiểu Mộ, làm sao mẹ lại lừa con được chưa?”
“Không, nhất định là bố mẹ đang lừa con!” Ôn Khanh Mộ nhanh chóng xoay người đi ra cửa.
Anh phải về nhà, anh phải đi tìm Tô Lạc Ly!
“Con không được đi!”.
Ôn Hạo đập bàn lên bàn.
Ngay khi Ôn Khanh Mộ đi ra khỏi cửa, gốc đại thụ trước cửa bỗng mọc ra rất nhiều dây leo và lao về phía anh.
Dây leo trói luôn tay và chân của Ôn Khanh Mộ lại, kéo anh