“Đúng đấy Lê Hoa, lát nữa tôi đưa cô đi gặp cô Tiêu”
“Cô Tiêu xinh đẹp lại có khí chất, thế mới xứng với cậu chủ của chúng ta chứ?”
“Chính xác, có xem quần áo cô ta mặc tầm thường như thế, có chỗ nào là so được với đầu ngón tay của cô Tiêu đầu”
Mấy người giúp việc đều khinh thường Tô Lạc Ly.
Lê Hoa vừa nghe thế thì cuống cuồng.
“Các cô nói vớ va vớ vẩn gì thế? Tiêu Mạch Nhiên không phải mợ chủ, người trước mắt đây mới là mợ chủ! Tôi là người được đưa đi để chăm sóc mợ chủ đấy, còn cả dì Phương nữa.”
Mấy người giúp việc nghe thế thì càng cười vui vẻ hơn.
“Lệ Hoa, cô học nói dối từ khi nào thể? Nếu thật sự có mợ chủ thì cũng phải ở đây chứ, đây sang trọng khí thế biết bao nhiêu?
“Đúng đấy, làm gì có chuyện giấu mợ chủ ở bên ngoài, người thứ ba mới giấu ở bên ngoài chứ?”
“Các cô...”
Lê Hoa tức đến không nói nên lời.
Tô Lạc Ly vỗ tay Lê Hoa, tỏ ý bảo cô ấy đừng lo.
“Mợ chủ, mợ xem những người này...!Quay về tôi nhất định sẽ nói với cậu chủ, xem cậu chủ xử lý các cô thế nào!”.
“Bỏ đi Lệ Hoa, chúng ta về thôi.”
Tô Lạc Ly không tức, cô kéo Lê Hoa đi ra ngoài, đi được vài bước thì dừng lại.
“Tôi mang đến cho cô Tiêu vài thực phẩm bồi bổ, phiền các cô đưa cho cô ấy.”
Tô Lạc Ly không ngờ mình đến hoa viên
Crystal lại không được chào đón thế này.
Cô cũng không muốn làm khó người giúp việc ở đây cho nên chỉ đành rời đi.
“Mợ chủ, chúng ta đi thế này ấm ức quá đi mất.”
“Không sao, dù gì thì tôi đến để tặng chút đồ thôi, không có gì