“Vâng, thật ạ, chờ con bận nốt đợt này, thời gian cụ thể quyết định rồi sẽ nói với bố mẹ”
“Được được được, con cũng lâu lắm chưa về rồi, vừa đẹp thăm bố con, con người bố con chết rồi vẫn cứng miệng, rõ ràng luôn nhớ con, nhưng cứ làm ra vẻ không sao cả, thực ra ông ấy cũng nhớ con lâu rồi”
Vừa nghe con trai nói muốn về, Mục Chỉ Huyên liền vui như một đứa trẻ.
“Vâng”
“Vậy mau đi đi” Mục Chỉ Huyên ánh mắt yêu thương nhìn Ôn Khanh Mộ, đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức b: sung một câu: “Con yêu, mẹ biết con cũng đến tuổi cái đó cùng phụ nữ, phải chú ý tránh thai”
Mục Chỉ Huyên dặn dò.
‘Vẻ mặt Ôn Khanh Mộ hơi dao động, sau đó anh gật đầu.
“Vậy con đi trước đây” Đôi chân dài của Ôn Khanh Mộ sải bước, vội vàng rời đi.
Mục Chỉ Huyên hít sâu thở phào một hơi, thật tốt, một thời gian nữa, có thể cả nhà đoàn tụ rồi.
Ôn Khanh Mộ lập tức lái LaFerrari của mình, điên cuồng hướng tới khách sạn Emgrand.
Mà trong phòng tổng thống, Tô Lạc Ly mặc bộ đồ sắp nát tươm thành vải vụn, không thể động đậy, cô cứ nằm nhoài như vậy, mặc cho đau đớn lan khắp toàn thân.
Đột nhiên một loạt tiếng bước chân truyền tới, Tô Lạc Ly miễn cưỡng chống người ngồi dậy, dựa vào giường, một tay kéo quần áo của mình, che lên thân người.
Là một nhân viên phục vụ.
Tô Lạc Ly ngẩng đầu, cảm thấy nhân viên này rất quen mặt, hình như là người dìu cô tới căn phòng này.
Nhân viên kia thấy Tô Lạc Ly, ngây người, có lẽ anh ta không ngờ, người con gái vừa rồi còn ăn mặc đẹp đế vừa rồi, giờ đây sẽ biến thành dáng vẻ này.
Mặt bị đánh sưng vù, quần áo rách nát, trên người càng nhiều vết roi nhìn mà kinh sợ.
“Cái đó… Cả khách sạn đều được nhà Mộ Dung bao trọn rồi, tối nay có thể ở lại đây”
Tô Lạc Ly cười lạnh: “Kiếm được bao nhiêu tiền?”
Nhân viên phục vụ kia dường như bị nói trúng tim đen: “Cô đang nói gì, tôi không hiểu!”
“Anh không hiểu, vậy ai hiểu? Tô Nhược Vân cho anh bao.
nhiêu tiền? Khiến anh hại tôi thế này?” Giọng nói của Tô Lạc Ly cực kì bình tĩnh.
“Một trăm nghìn” Một giọng nữ truyền tới từ phía sau nhân viên phục vụ.
Nhân viên kia lập tức xoay người lại: “Cô Tô!”
“Không có chuyện của anh, ra ngoài đi, tiền đã chuyển cho anh, kiểm tra đi”
“Vâng, cảm ơn cô Tô!” Nhân viên phục vụ vui sướng rời đi.
Tô Nhược Vân nở nụ cười xán lạn với Tô Lạc Ly: “Một trăm nghìn đã có thể biến chị thành thế này, có phải cảm thấy bản thân rất rẻ mạt không?”
Tô Lạc Ly bỗng bật cười, nụ cười đó vang vọng trong phòng tổng thống, hiển nhiên cực kì đáng sợ.
Tô Nhược Vân cũng không biết Tô Lạc Ly cười gì, nụ cười trên mặt dần biến mất.
“Chị cười cái gì?”
“Tôi cười cô quả thật quá ngu ngốc, tôi đã không còn cái gì, cô còn trăm phương ngàn kế bố trí vở kịch này, có ý nghĩa gì sao? Một trăm nghìn? Cô cảm thấy tôi đáng ngần đó tiền sao? Tất cả tiền của tôi gộp lại sợ là cũng không đủ một trăm nghìn, ha ha”
Tô Nhược Vân nhìn dáng vẻ si ngốc của Tô Lạc Ly.
Đúng vậy, cô ta đã đính hôn với Mộ Dung Dịch rồi, bố mẹ chồng tương lai cũng cực kì vừa ý cô ta, bộ phim sau đã định sẵn cô ta là nữ chính, Tô Lạc Ly chẳng qua chỉ ký hợp đồng với một công ty sắp phá sản, căn bản không có bất kì uy hiếp nào đối với cô ta.
Thế nhưng, cô ta vẫn lo lắng.
“Cô trăm phương ngàn kế sắp đặt tất cả chuyện này, đã thể hiện rõ sự chột dạ của cô, Tô Nhược Vân, cô chột dạ, cô sợ hãi.
“Nói linh tinh! Tôi không có!” Tô Nhược Vân lập tức thề thốt không chịu nhận.
Tô Lạc Ly cười lạnh: “Có hay không tự cô biết rõ”
“Tô Lạc Ly! Chị nhìn xem cái phẩm hạnh của chị! Chị có gì đáng để tôi sợ chứ?”
“Đúng vậy, tôi có gì đáng để cô sợ chứ?”
Tô Lạc Ly hỏi ngược lại.
Tô Nhược Vân