"Hả cái gì mà hả?"
Dây thần kinh căng thẳng của Tô Lạc Ly cuối cùng cũng thả lỏng.
"Em tưởng anh muốn xem! "
Nghĩ tới đây, mặt Tô Lạc Ly không khỏi đỏ bừng.
"Ôi chao!"
Lần này đỏ mặt là vì cô cảm thấy xấu hổ, không ngờ cô lại nghĩ tận đẩu tận đâu!
"Em tưởng anh muốn xem phim gì?"
Ôn Khanh Mộ xích lại gần Tô Lạc Ly, "Sao mặt em đỏ thế? Chẳng lẽ em tưởng anh muốn xem.
"
Ôn Khanh Mộ bật cười xấu xa, dường như nhìn thấu tâm tư Tô Lạc Ly.
"Em không tưởng anh muốn xem phim con heo đâu!"
Nói xong lời này Tô Lạc Ly thật sự hận không thể cắn đứt lưỡi mình, đây chẳng phải chưa đánh đã khai sao?
"Ha ha, hóa ra vợ anh muốn xem phim heo, được, anh đổi cho em ngay!"
Tô Lạc Ly lập tức che mặt.
"Em không muốn! Em không muốn, anh đừng ăn nói bậy bạ! Em thấy anh vừa cởi quần áo vừa chui vào chăn nên tưởng anh có ý đồ xấu thôi.
"
"Anh bảo em cởi quần áo là sợ em chạy trốn!"
"Xem phim việc gì em phải chạy?"
Tô Lạc Ly thắc mắc.
Thực ra Ôn Khanh Mộ định nói với Tô Lạc Ly sự thật, anh lo sau khi cô biết sẽ sợ hãi, chạy trốn, cho nên cởi quần áo sẽ an toàn hơn.
"Thế chúng ta có xem phim không nào? Có cần anh đổi sang phim heo không?"
Ôn Khanh Mộ lập tức nói sang chuyện khác.
"Đổi cái gì mà đổi, mau xem đi!" Tô Lạc Ly liếc Ôn Khanh Mộ một