Ban nãy anh thật sự hưng phấn quá mức, gần như quên mất mình không phải là một con người.
Nếu con họ có vấn đề thì làm sao đây? Nếu con họ cũng bị phong ấn thì làm sao đây? Nếu con họ là quái vật thì làm sao đây?
Bởi vì chưa từng tiền lệ như vậy nên tương lại con họ có dáng vẻ như thế nào không ai biết trước được.
Lòng Ôn Khanh Mộ rất rối bời.
Đêm nay anh gần như không ngủ.
Buổi sáng, Tô Lạc Ly vui vẻ rửa mặt, hôm nay cố không làm việc mà đến bệnh viện
khảm.
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ, hình như anh hơi mệt mỏi.
"Anh sao thế? Đêm qua ngủ không ngon à?"
Ôn Khanh Mộ cười không nói gì.
"Biết thể em đã không nói cho anh, làm hại anh hưng phấn như vậy, thậm chí ngủ cũng không ngon, đáng lẽ sáng nay em mới nên nói cho anh biết!"
"Nó là con trai anh, tất nhiên anh phải biết ngay và luôn rồi."
"Được rồi, không luyên thuyên với anh nữa, thu dọn xong chúng ta đến bệnh viện."
Tô Lạc Ly không ăn sáng vì lo lắng phải khám một số phần, cho nên cô để bụng rỗng.
Ôn Khanh Mộ cũng không ăn sáng theo Tô Lạc Ly.
Bệnh viện Q.M.
Đến cửa phòng khám, Tô Lạc Ly bỗng thấy căng thẳng.
Cô cũng rất lo lắng, nhỡ không mang thai thì sao?
Ôn Khanh Mộ ôm bả vai Tô Lạc Ly.
"Có cần anh vào cùng em không?"
"Không cần, phụ nữ vào khám, đàn ông vào cùng người ta cười cho đấy!"
"Em