“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
”
Tô Lạc Ly không biết đây là lần thứ mấy cô gọi cho anh rồi, vẫn là giọng nói quen thuộc này, cô chỉ đành ném điện thoại sang một bên.
Ánh trăng chiếu vào khắp phòng qua những tấm rèm vải thưa.
Mặt trăng chiếu xuống vừa tầm, Tô Lạc Ly khoác thêm áo rồi bước ra ban công.
Trăng đêm nay thật đẹp, nhưng tiếc là chỉ có mình cô thưởng thức.
Khi Tô Lạc Ly chuẩn bị về phòng thì đột nhiên phát hiện ban công phòng khác có ánh đèn.
Đó là phòng của Tô Kiềm Mặc.
Mấy ngày nay được nghỉ nên Tô Kiềm Mặc về nhà.
Tô Lạc Ly đến phòng Tô Kiêm Mặc, cô gõ cửa.
“Kiềm Mặc, sao em chưa ngủ?”
Tô Kiêm Mặc bước ra, mỉm cười với Tô Lạc Ly.
“Chẳng phải chị cũng chưa ngủ sao? Có phải chị nhớ anh rể nên không ngủ được không?”
Tô Lạc Ly không khỏi xấu hổ.
“Đừng nói lung tung! Sao em vẫn chưa ngủ?" Tô Lạc Ly lập tức chuyển chủ đề.
“Em đang thiết kế! Chị xem đi, đây là bản thiết kế em mới vẽ!”
Tô Kiêm Mặc lấy bản vẽ thiết kế của mình ra như thể đang dâng báu vật.
“Chị xem chiếc váy này có đẹp không? Còn cái này nữa, đây là một chiếc váy cưới đơn giản, còn có cái này, đây là một bộ lễ phục mang phong cách trung tính, rất được ưa chuộng gần đây!”
Tô Lạc Ly vui mừng nhìn những bản vẽ thiết kế này.
Quan trọng nhất