“Cút!” Ôn Khanh Mộ hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Bân.
“Tôi cảm thấy chắc hẳn là bố mẹ cậu lừa cậu, cậu nghĩ mà xem, Lạc Ly trông có vẻ yếu ớt, đừng nói là bảo cô ấy giết cậu, chỉ cần nói cho cô ấy biết thân phận thật sự của cậu thôi cũng có thể khiến cô ấy sợi chết khiếp rồi, cậu có tin không?”
Thật ra Ôn Khanh Mộ vẫn cảm thấy bố mẹ đang nói dối mình để khiến mình rời khỏi Tô Lạc Ly.
Nhưng vấn đề mà hiện tại anh đang vướng mắc chính là anh đã làm nhiều điều cho Tô Lạc Ly như vậy, rốt cuộc có xứng đáng hay không?
“Cậu nói xem có phải Ly Ly hoàn toàn không yêu tôi hay không? Trong lòng cô ấy không hề có vị trí của tôi, hoặc cũng chỉ có một chút như vậy mà thôi!”
Dạ Bân lắc đầu.
“Cậu đã hãm sâu quá rồi! Lúc trước cậu đóng giả thành một thân phận khác để tiếp cận cô ấy, kết quả cô ấy yêu cậu rồi thì cậu lại tự ghen với chính bản thân mình, bây giờ cậu lại ghen với cả em vợ mình”
Dạ Bân nở nụ cười.
Ôn Khanh Mộ hung dữ trừng mắt nhìn anh ta, Dạ Bân lập tức làm một động tác ngậm miệng, không dám ăn nói lỗ mãng nữa.
“Tôi cũng không biết tại sao, tôi chỉ muốn chiếm hết chỗ trong lòng cô ấy, tôi muốn xếp ở vị trí đầu tiên!”
Trong mắt Ôn Khanh Mộ