“Đã muộn vậy rồi, không biết ai vậy nhỉ?”
Tô Nhược Vân bước tới cửa, nhìn ra ngoài từ lỗ mắt mèo, là Mộ Dung Dịch!
Cô ta lập tức mở cửa.
“Chồng à, anh làm sao vậy?”
Mùi rượu phả vào mặt cô ta, trên người anh còn có mùi thuốc lá.
Mộ Dung Dịch loạng choạng bước vào cửa, vừa vào cửa đã suýt ngã xuống sàn, cũng may mà Tô Nhược Vân đỡ anh ta.
“Sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?”
Tô Nhược Vân cố hết sức dìu Mộ Dung Dịch vào phòng ngủ, sau đó xoay người đi ra ngoài lấy thuốc giải rượu và rót một cốc nước.
Sau khi kết hôn, hai người đã chuyển đến dây.
Nhưng cả hai đều luôn bận rộn với công việc nên rất ít khi ở nhà, thậm chí từ khi sống ở đây, cả hai chưa từng ăn cơm cùng nhau.
Số lần thân mật của hai người cũng ít đến đáng thương, để tạo nên thế giới hai người và không bị ai khác quấy rầy, Tô Nhược Vân đã đuổi hết người giúp việc đi.
Nhưng Mộ Dung Dịch vẫn luôn thờ ơ với cô ta.
Tô Nhược Vân bỏ thuốc giải rượu vào
miệng Mộ Dung Dịch, sau đó đỡ anh ta dậy để cho anh ta uống nước.
“Chồng à, mặc dù công việc quan trọng nhưng cũng phải quan tâm đến sức khỏe! Khi xã giao anh