Lần trước cô bị bắt cóc, sau khi trở về thì chưa từng gặp lại Tiêu Mạch Nhiên lần nào nữa.
“Chị Mạch Nhiên, sao hôm nay chị lại có thời gian tới đây vậy?” Tô Lạc Ly bước đến số pha và ngồi xuống.
“Tôi tới thăm có một chút.
” Mặt mày Tiêu Mạch Nhiên rất rạng rỡ.
Tô Lạc Ly cũng nghe nói Tiêu Mạch Nhiên sống trong hoa viên Crystal, phải an dưỡng Xong mới rời đi.
“Lạc Ly, tôi nghe nói cô và A Khanh cãi nhau! ”
“À, chị tới đây là vì chuyện này?” Bây giờ Tô Lạc Ly mới biết nguyên nhân Tiêu Mạch Nhiên đến đây.
“Lạc Ly, tôi cần phải nhắc nhở cô vài câu, hai người là lâu ngày sinh tình”
Tiêu Mạch Nhiên cố tình nhấn mạnh chữ “ngày”.
“Không nên vì một chút chuyện nhỏ mà chôn vùi tình cảm giữa hai người, hai vợ chồng có chuyện gì thì nói ra là được”
Tô Lạc Ly mỉm cười.
“Chị Mạch Nhiên, chị chưa kết hôn nên không biết, bây giờ làm gì có cặp vợ chồng nào không cãi nhau.
Các đội đều là đầu
giường cãi nhau, cuối giường hòa hợp, không có gì to tát cả.
Cảm ơn ý tốt của chị”
Tiêu Mạch Nhiên cười ngượng ngùng, Tô Lạc Ly đang cười nhạo mình không có được Ôn Khanh Mộ sao?
“Hai người không sao thì tôi yên tâm rồi.
Tôi còn có việc nên không quấy rầy nữa.
”
“Vâng, em cũng muốn làm bữa tối