“Em nghe anh nói hết đã, những người ở lại nói thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng gầm thét vọng ra từ biệt thự, họ nói rằng biệt thự bị ma ám.
Ngay cả những người sống gần đó cũng nói vậy, thi thoảng họ cũng sẽ nghe thấy tiếng kêu đáng sợ phát ra từ biệt thự, có lúc còn nhìn thấy ánh sáng xanh!”
Tô Lạc Ly vô trán.
“Chuyện như ma ám mà anh cũng tin à?”
“Đây không phải là chuyện ma ám bình thường, mà là ma cà rồng! Chuyện này không phải lúc nào cũng xảy ra, mà chỉ xảy ra vào đêm trăng tròn ngày mười lăm!”
Giản Ngọc chỉ vào mặt trăng vừa to vừa tròn trên mặt biển và nói.
Tô Lạc Ly nhìn trăng tròn, không khỏi rơi vào trầm tư.
“Cưng à, anh đã hẹn Ôn Khanh Mộ dưới hình thức bắt cóc.
Anh tin anh ta sẽ tới nhanh thôi, đến lúc đó em sẽ có thể nhìn
thấy bộ mặt thật của anh ta!”
“Em thấy anh thật nhạt nhẽo!”
Không hiểu sao Tô Lạc Ly bỗng thấy căng thẳng, cô còn không biết mình đang sợ hãi điều gì!
“Cục cưng, em không dám nhìn à?”
Lời này của Giản Ngọc đã đánh trúng tâm lý Tô Lạc Ly.
“Có gì không dám chứ? Chỉ là em cảm thấy anh làm vậy rất tức cười! Chưa chắc Ôn Khanh Mộ đã tới, anh từ bỏ đi” Tô Lạc Ly Xoay người định đi.
“Chắc chắn anh ta sẽ đến.
Dựa vào những gì anh biết