Anh lúc này như thể không quen Tô Lạc Ly.
“Có phải chúng ta nên nói chuyện rõ ràng không?” Tô Lạc Ly cố gắng kiềm chế.
“Có gì để nói? Chẳng phải em đã biết rồi sao? Đã biết rồi còn không mau cút đi, không sợ tôi ăn em, uống máu của em à?”
Giây phút đó vẻ mặt Ôn Khanh Mộ dữ tợn, trông vô cùng đáng sợ.
“Anh cứ phải thế này sao?”
“Không thì thế nào? Đối xử với em như trước đây sao? Em cảm thấy có thể không? Dù sao thì tôi cũng chơi chán rồi, chẳng có gì thú vị, bị em phát hiện cũng tốt, tôi có thể tìm một mục tiêu tiếp theo rồi.
”
Tô Lạc Ly chớp mắt, nước mắt rơi lã chã.
“Được, Ôn Khanh Mộ, anh đã nói vậy thì em cũng chẳng còn gì để nói nữa”
Tô Lạc Ly nhanh chóng xoay người chạy xuống lầu.
Ôn Khanh Mộ luôn nhìn theo cô, cho đến khi cô chạy ra khỏi biệt thự.
Cuối cùng ánh sáng trong mắt anh tối đi, hai hàng nước mắt chầm chậm chảy ra khỏi khóe mắt anh.
Anh đưa tay lên sờ mặt rồi lại nhìn tay mình.
Không ngờ anh lại chảy nước mắt.
Hình như đây là lần đầu tiên anh rơi nước måt.
Sau khi Tô Lạc Ly đi, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng ôn Khanh Mộ xuống lầu.
Vương Vĩ không ngờ Tô Lạc Ly sẽ dậy sớm như vậy, cũng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, thấy Ôn Khanh Mộ xuống, ông ấy vội đi tới.
“Cậu chủ, mợ chủ đúng là chịu khó, sớm vậy