Cho nên, có lẽ Lạc Ly nói đúng, nếu không phải chúng ta cứ nhất quyết vạch trần sự thật này trước mặt Lạc Ly thì có thể hai người họ đã bên nhau cả đời”
“Bên nhau cả đời?”
“Bố nuôi, Lạc Ly là người trưởng thành, cô ấy đã biết thân phận của Ôn Khanh Mộ rồi, con tin là cô ấy sẽ đưa ra sự lựa chọn mà cô ấy cho là đúng, chúng ta đừng áp đặt can thiệp nữa nhé?”
Giản Ngọc quay đầu nhìn vào mắt Hoắc Vũ Long như đang cầu xin.
“Lạc Ly giống hệt với chị gái của bố năm đó, bố chắc chắn sẽ không cho phép con bé đi vào vết xe đổ của chị ấy”
“Vậy bố không sợ cô ấy hận bố sao?”
Lời của Giản Ngọc như đâm trúng suy nghĩ của Hoắc Vũ Long, khiến Hoắc Vũ Long sững sờ.
“Con nghĩ, nếu mẹ của Lạc Ly còn sống, thời gian có thể lặp lại một lần nữa, bố ngăn cản bà ấy rời đi, có lẽ bà ấy sẽ yên bình mà sống hết đời này, nhưng nhất định bà ấy sẽ hận bố”
Hoắc Vũ Long cúi đầu chìm vào im lặng.
Ở khu Rainbow, Tô Lạc Ly vẫn luôn chờ đợi, nói không chừng Ôn Khanh Mộ nghĩ thông suốt rồi sẽ về nói chuyện với mình.
Một ngày trôi qua, anh chưa về.
Hai ngày trôi qua, anh vẫn chưa về.
Cứ thế thấm thoắt một tuần trôi qua.
Thậm chí Tô Lạc Ly còn gửi tin nhắn wechat và gọi điện cho anh, nhưng toàn bộ tin nhắn đều như đá chìm đáy biển, điện