Tô Kiềm Mặc đã tỉnh lại.
Lần này cậu đã ngủ li bì suốt hai ngày hai đêm, lúc mở mắt ra thì cậu còn cảm thấy hơi hoang mang, không hiểu là mình đang đâu.
“Kiềm Mặc, em tỉnh rồi à?” Tô Lạc Ly ngồi cạnh, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Tô Kiềm Mặc.
Ôn Khanh Mộ đứng ở phía sau lưng Tô Lạc
Ly.
Mãi một lúc sau, Tô Kiềm Mặc mới bình tĩnh lại, cậu có cảm giác người mình có vẻ khỏe hơn lúc trước.
Tô Lạc Ly đỡ cậu dậy, sau đó kế một cái gối ra sau lưng cậu, để cậu cảm thấy thoải mái hơn.
“Chị, em lại khiến chị phải lo lắng rồi.”
“Nói luyên thuyên gì thế? Chị không lo cho em thì lo cho ai?”
Tô Kiềm Mặc lẳng lặng nhìn Tô Lạc Ly.
Mới đầu Tô Lạc Ly còn không thấy gì lạ, nhưng sau khi em trai cô cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình mà chẳng nói lời nào thì cô cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên.
“Em nhìn chị làm gì thế?”
Tô Kiềm Mặc khẽ lắc đầu.
“Em có muốn ăn món gì không? Để chị đi làm cho em nhé”
“Chị không cần phải làm gì đâu, lát nữa đói thì em sẽ ăn đồ ăn của bệnh viện là được rồi”
Ôn Khanh Mộ khoác hai tay lên vai của Tô Lạc Ly: “Em mệt mỏi suốt hai ngày nay rồi, bây giờ Kiềm Mặc tỉnh lại, em đi nghỉ một lúc đi.
Nhé?”
“Em không mệt”
“Chị, chị nghe lời anh rể, đi nghỉ ngơi đi.
Không cần phải trông em mãi đâu, giờ em cũng tỉnh lại rồi.
Em không sao cả.”
Tất nhiên là Tô Lạc Ly không nỡ đi nghỉ ngơi, bởi cô biết rằng Tô Kiềm Mặc chỉ còn có thể sống thêm một tháng nữa, cô muốn bên cạnh