"Anh đi à? Anh đi đâu chứ?" Hoắc Tư Kiệt rất nghi ngờ.
"Tôi không biết, có thể là thiên đường, cũng có thể là địa ngục" Tô Kiềm Mặc cười gượng.
Hoắc Tư Kiệt tất nhiên hiểu ý của Tô Kiêm Mặc.
Khi ở nhà, cậu ấy có nghe Tô Lạc Ly và bố mình nói qua về chuyện Tô Kiềm Mặc bị bệnh tim rất nặng.
"Chuyện này...!thế nào..." Hoắc Tư Kiệt nhất thời nghẹn lời, không tìm ra được lời nào để nói.
"Theo vai vế có phải cậu nên gọi tôi một tiếng anh họ không?"
Tô Lạc Ly đã nói cho Tô Kiêm Mặc biết chuyện của Hoắc Vũ Long nhưng không nói kỹ, bỏ qua phần mẹ của bọn họ bỏ trốn.
"Anh lớn hơn tôi, tôi đương nhiên phải gọi anh là anh họ rồi"
"Trước khi tôi đi có mấy lời muốn căn dặn cậu, cậu sẽ nghe chứ?"
"Đương nhiên, anh nói đi."
Cho dù anh em bọn họ không lớn lên cùng nhau, quan hệ cũng vô cùng lạnh nhạt.
Nhưng khi biết Tô Kiềm Mặc chẳng còn sống được bao lâu, Hoắc Tư Kiệt vẫn thấy khó chịu.
"Tôi và chị tôi sống nương tựa vào nhau từ nhỏ, trong nhà họ Tô chẳng có ai để ý tới chúng tôi.
Mẹ kế đối xử với chúng tôi rất tệ, bố tôi thì quá nhu nhược, cũng không biết cách bảo vệ chúng tôi, cho nên chúng tôi chỉ có nhau là người thân thôi."
Hoắc Tư Kiệt cúi đầu, trong hốc mắt đã hơi ướt.
Nếu cậu ấy sớm biết về mối quan hệ này thì tốt biết bao.
Nói không chừng cậu ấy và Tô Kiềm Mặc có thể trở thành anh em tốt.
Nhưng bây giờ thật sự quá muộn rồi.
"Khi biết