Ôn Khanh Mộ liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, khi bấm đến số điện thoại cuối cùng, anh ngập ngừng mất mấy giây.
"Alo, tôi đồng ý với anh, anh lập tức tới đây di."
Một giờ sau, Tô Lạc Ly cuối cùng cũng tới bệnh viện.
Mục Nhất Hân và cô cùng xông vào trong phòng cấp cứu.
Khi Tô Lạc Ly nhìn thấy Tô Kiềm Mặc đeo mặt nạ dưỡng khí nằm trên giường bệnh, cô đột nhiên dừng lại, cố gắng hít sâu một hơi.
Ôn Khanh Mộ đi tới bên cạnh cô và bóp vai cô.
"Cậu ấy còn đang chờ em đấy.
Em đừng khóc, Kiêm Mặc nhìn thấy sẽ đau khổ."
Tô Lạc Ly cắn chặt môi mình và gật đầu thật mạnh, sau đó đi tới bên giường.
"Kiêm Mặc, chị đây, chị tới rồi, em mở mắt nhìn chị đi."
Tô Lạc Ly đã nói mình không được khóc nhưng vừa mở miệng, giọng nói vẫn nghẹn ngào.
Nghe được giọng nói của Tô Lạc Ly, Tô Kiêm Mặc lại chậm rãi mở mắt ra.
Tô Lạc Ly dè dặt tháo mặt nạ thở oxy của Tô Kiêm Mặc ra, cho cậu tiện nói chuyện.
Ôn Khanh Mộ đi tới trước mặt Mục Nhất Hân.
"Hân Hân, chú giao cho cháu một nhiệm
"Chuyện gì ạ?" Mục Nhất Hân ngước đối mắt lưng tròng nhìn Ôn Khanh Mộ.
"Kiếm Mặc thích thiết kế trang phục nhất, đúng không? Cậu ấy có rất nhiều bản thiết kế ở trong Studio thời trang, cháu đi lấy giúp cậu