Nhưng khi thời khắc này thực sự đến, Tô Lạc Ly phát hiện cô vẫn chưa sẵn sàng, cô vẫn không thể chấp nhận được cái chết của Tô Kiêm Mặc.
"Kiếm Mặc! Em mau tỉnh lại đi! Chúng ta sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, sao em có thể nhẫn tâm bỏ lại chị một mình! Tỉnh lại đi!"
Tô Lạc Ly khóc lớn, vừa khóc vừa lay người Tô Kiềm Mặc.
Nhưng Tô Kiềm Mặc đã không thể trả lời cô nữa rồi.
"Kiếm Mặc, em tỉnh lại đi, nói vài lời với chị có được không? Chỉ vài lời thôi, em đừng bỏ rơi chị như thế này!"
"Ly Ly, em đừng vậy!"
Ôn Khanh Mộ không biết an ủi Tô Lạc Ly như thế nào, bản thân anh nói gì cũng cảm thấy tái nhợt yếu ớt.
"Anh cứu thằng bé đi, cửu thằng bé có được không? Đừng để thằng bé chết, thằng bé không thể chết được, thằng bé không thể bỏ lại em một mình được!" Tô Lạc Ly ôm chặt lấy cánh tay của Ôn Khanh Mộ.
Nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
"Ly Ly, em bình tĩnh một chút, em tỉnh táo lại được không? Cậu ấy đã chết rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa!"
“Không, không phải như vậy, không phải như vậy!” Tô Lạc Ly bịt tai mình lại hét lớn.
Cô lại lao về phía người Tô Kiềm Mặc lần nữa.
"Kiêm Mặc, em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa