Cô chỉ là không muốn mở mắt, không muốn chấp nhận sự thật mà thôi.
Kể từ sau mẹ cô chết, Tô Kiềm Mặc dường như là chỗ dựa tinh thần của cô, chính xác mà nói, cô sống vì em trai mình.
Tất cả sự nhẫn nhịn và mọi nỗ lực của cô đều là vì Tổ Kiếm Mặc!
Bây giờ Tô Kiềm Mặc đã không còn nữa rồi, thậm chí cô còn không biết mình có thể
làm gì.
Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, phát hiện Tô Lạc Ly đang ngồi trên giường ôm đầu gối, mắt ngơ ngác nhìn thẳng về phía trước.
Anh nhẹ nhàng bước đến ngồi cạnh cô, ôm vai cô.
"Ly Ly, em ăn chút gì đi, em đã không ăn gì mấy ngày rồi"
Tô Lạc Ly ngơ ngác lắc đầu.
"Em cứ tiếp tục như vậy sao được? Kiếm Mặc mà biết sau khi cậu ấy đi em liền trở nên như vậy, em cảm nghĩ cậu ấy có thể yên tâm được sao?"
Nghe thấy tên của Tô Kiêm Mặc, nước mắt của Tô Lạc Ly ngay lập tức trào ra.
"Ly Ly ngoan, đừng khóc nữa được không?"
Tô Lạc Ly vẫn khóc, có thể nào cũng không
thể ngừng lại được.
Ôn Khanh Mộ không biết phải làm sao, không biết phải an ủi Tô Lạc Ly như thế nào, khiến Tô Lạc Ly phấn chấn trở lại.
Điện thoại