“Phu nhân đang ở trong phòng ngủ, có lẽ là đã ngủ rồi ạ” Triệu Ni Ni lập tức trả lời Ôn Khanh Mộ hừ lạnh một tiếng, người phụ nữ này, cũng rộng lượng quá nhỉ, một năm không gặp, cuối cùng có thể thấy chồng của mình, vậy mà còn có thể ngủ được?
“Cô ấy ở phòng nào?”
“Phòng thứ hai bên trái trên tầng ạ” Triệu Ni Ni không dám có chút sơ suất nào.
Ôn Khanh Mộ đi thẳng về phía cầu thang, đột nhiên lại dừng lại.
Nếu cô chưa ngủ thì sao? Hoặc là, anh làm ồn khiến cô tỉnh thì sao?
Nếu cô nhìn thấy dáng vẻ thật sự của anh, vậy kế hoạch tiếp tục thăm dò cô của anh không phải đổ vỡ rồi sao?
Không được.
“Cô đi ngắt cầu dao điện đi” Ôn Khanh Mộ ra lệnh.
Triệu Ni Ni ngây người: “Ngắt cầu dao điện?”
“Bảo cô đi thì đi đi!”
“Vâng!” Triệu Ni Ni nhanh chóng chạy đi ngắt cầu dao, không lâu sau, cả tòa biệt thự lập tức tối om, đen thui như mực, xòe tay không nhìn rõ năm ngón.
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới yên tâm lên Tầng, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, Tô Lạc Ly thực sự ngủ mất rồi!
Dựa vào ánh trăng le lói xuyên qua khung cửa sổ, anh có thể mơ hồ thấy được bóng hình người trên giường kia phập phồng lên xuống theo nhịp thở, cực kì nhịp nhàng.
Anh nhẹ nhàng đi tới bên giường, Tô Lạc Ly nhắm chặt mắt, ngủ cực sâu, một tia sáng nhỏ chiếu lên khuôn mặt cô.
Không thể không thừa nhận, khuôn mặt không chút son phấn, thậm chí có chút nhìn không rõ này, vẫn khiến người ta cảm yêu thích như trước.
Tay Ôn Khanh Mộ khẽ vuốt gò má cô, dường như cảm thấy ngứa ngứa, Tô Lạc Ly khẽ hừ một tiếng, xoay người đi.
Không biết vì sao, tiếng hừ nhẹ này khiến Ôn Khanh Mộ bỗng có một loại xúc động, anh muốn cô, ngay bây giờ!
Tối qua vừa được nếm trải vị ngọt của hoan ái, đương nhiên tên đã lên dây không thể thu lại, hơn nữa, tối qua anh còn chưa tận hứng, bởi vì Tô Lạc Ly đã sớm ngủ thiếp đi mất.
Anh vén chăn lên, trực tiếp đè lên người cô.
Cho tới một khắc này, Tô Lạc Ly mới biết, có người đến rồi!
Lúc cô chuẩn bá đạo chặn |: ¡ kêu lên, đôi môi liền bị anh Cố gảng vùng vẫy một hồi, hai tay hai chân cũng bị giữ lại, chỉ nghe thấy “soạt” một tiếng, đồ ngủ của cô trực tiếp bị xé rách khiến Ôn Khanh Mộ hôn đến cuồng nhiệt cô không thở nổi.
Có thể vào được căn nhà này, trừ chồng của mình ra, cũng không còn ai nữa, sau khi phản kháng một hồi, Tô Lạc Ly liền không phản kháng nữa.
Thế nhưng, làn da này, sao cảm giác không giống một lão già chứ?
Tâm trí cô cũng không quá rõ ràng, khi Ôn Khanh Mộ tiến công mãnh liệt, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Ôn Khanh Mộ giống như một con thú hoang ăn mãi không no, mãi cho tới khi phát hiện người dưới thân không chút động tĩnh, Tô Lạc Ly lại ngủ thiếp đi rồi Thật là mất hứng!
Ôn Khanh Mộ cần mút đôi môi Tô Lạc Ly một hồi, vẫn chưa thỏa mãn mà thở dài Tay anh khẽ nắn khuôn mặt của cô: “Nên rèn luyện sức khỏe rồi cô bé!”
Ôn Khanh Mộ vào nhà vệ sinh tắm rửa, phát hiện bản thân không có quần áo thay, chỉ đành mặc lại quần áo lúc mình đến, rồi đi ra ngoài.
Nghe thấy có tiếng động, Triệu Ni Ni nhanh trí từ trên sofa đứng dậy, cô ta vẫn luôn ngồi trên sofa, lo rằng lát nữa Ôn Khanh Mộ có dặn dò gì.
Ôn Khanh Mộ sai cô ta bật lại cầu dao điện, cô ta lập tức rời đi, căn nhà lại trở nên sáng sủa như trước.
Thấy khuôn mặt thỏa mãn của Ôn Khanh Mộ, Triệu Ni Ni cực kì ghen tị: “Thật là lẳng lơI” Cô ta cằn nhẳn một câu, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi.
“Ngài Ôn, ngài còn dặn dò gì không ạ?”
Ôn Khanh Mộ không nói gì, ngồi lên sofa, Triệu Ni Ni lập tức ngoan ngoan đứng ở một bên.
“Cô luôn ở đây sao?”
“Vâng, quản gia Vương dặn dò tôi qua đây chăm sóc chu đáo cho phu