“Cái gì?”
Tô Lạc Ly trợn mắt nhìn Mục Nhiễm Tranh, dường như biết được chuyện gì đó cực kì lợi hại.
Về người chú của Mục K2 /^ lứ° Ly thườ xuyên nghe anh.nhắc đến.
Chú của Mục Nhiễm Tranh là Ôn Khanh Mộ, là thiên tài hàng đầu trong giới game, người giàu nứt đố đổ vách — Ôn Khanh Một!
Cái người giàu có thần bí kia.
Chẳng qua, sau khi Mục Nhiễm Tranh ra mắt, không hề nhắc tới mối quan hệ này với người khác, bên ngoài cũng không có ai biết.
Chắc là người bên cạnh Mục Nhiễm Tranh biết được chuyện này chỉ có Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly luôn cho rằng Quốc tế Tinh Hoàng sắp phá sản rồi, bên ngoài đương nhiên cũng cho rằng như vậy.
Khi đó cô ký hợp đồng, nghĩ rằng dù sao có nơi ký hợp đồng, cũng hơn là phiêu dạt bên ngoài.
Không ngờ Quốc tế Tinh Hoàng đã bị người giàu có thân bí kia thu mua rồi!
“Nghe nói chú tôi mua vì Tiêu Mạch Nhiên, tôi cũng đã liên lạc với chú tôi, cũng không biết lý do cụ thể là gì, cô nói xem có phải chú tôi ăn no rửng mỡ không? Vì một người đàn bà, ba tỷ!”
Mắt Tô Lạc Ly khẽ động: “Chị Mạch Nhiên tốt lắm mà, chị ấy làm thím của anh không tốt sao?”
“Thèm vào!”
Chẳng qua, nghe tới mối quan hệ của Tiêu Mạch Nhiên và chú của Mục Nhiễm Tranh, trong lòng Tô Lạc Ly, hình tượng của Tiêu Mạch Nhiên cũng có chút xấu đi.
Mục Nhiễm Tranh không nói chỉ tiết về chú mình với Tô Lạc Ly, trong ấn tượng của cô, chú của Mục Nhiễm Tranh ít nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi rồi.
Mà Tiêu Mạch Nhiên năm nay mới hai lăm tuổi.
Chẳng qua, thời buổi này, ngôi sao gả cho nhà giàu hơn mười mấy tuổi cũng không ít.
“Chú anh mua lại Tinh Hoàng liên quan gì tới anh?”
“Không phải hợp đồng của tôi sắp đến hạn rồi sao? Bố tôi vừa nghe thấy chú tôi mua lại Tinh Hoàng, không muốn tôi ký tiếp hợp đồng với Quốc tế Nghệ Tân nữa, muốn tôi ký với Tinh Hoàng”
“Hả?”
“Cô cũng biết đấy, từ nhỏ người tôi sợ nhất chính là chú tôi, chú ấy là một đại ma vương! Đại ma đầu! Nếu ký với Tinh Hoàng, tôi còn có đường sống sao?”
Tô Lạc Ly cười.
Từ nhỏ Mục Nhiễm Tranh đã là một tiểu hỗn ma vương, gia nhập giới giải trí, cũng luôn mang dáng vẻ phóng túng ngang ngạnh, không sợ trời không sợ đất, không ngờ anh cũng sợ thứ gì đó.
Chỉ là, cô không nói, bản thân đã là nghệ sĩ của Quốc tế Tỉnh Hoàng.
“Gô còn cười, mau nghĩ cách giúp tôi đi!”
“Tôi có thể nghĩ cách gì giúp anh chứ? Hay là lão nhân gia ngài lén lút ký tiếp hợp đồng với Quốc tế Nghệ Tân đi?”
Mục Nhiễm Tranh biết, Tô Lạc Ly quả thật cũng không giúp được gì trong chuyện này.
Mục Nhiễm Tranh võ vai Tô Lạc Ly: “Lạc Ly, đi, đến phòng tôi, chơi game!”
Tô Lạc Ly vừa nghe thấy ba chữ “chơi game”, liền ngáp.
một cái.
“Hôm nay tôi buồn ngủ rồi, hôm khác, hôm khác”
“Đừng, hôm nay cơ! Hôm nay tôi đặc biệt vì cô mà đến đây, dù thế nào cô cũng phải thưởng cho tôi chứ! Tôi nói cho cô biết, tôi giúp cô cày được một nhân vật cấp rất cao, hai người chúng ta sắp kết hôn rồi”
Tô Lạc Ly nhíu mày.
Cô thật sự không hiểu, tại sao một người đàn ông trưởng thành lại thích kết hôn với người khác trong thế giới trò chơi giả tưởng chứ? Người thiết kế trò chơi, quả thật cũng bệnh không nhẹ!
Trước giờ cô không thích chơi game, Mục Nhiễm Tranh lại cực kì thích, thường xuyên lôi kéo cô chơi cùng.
Vừa chơi, vừa mắng cô là đồng đội ngu như heo!
Sau này, Mục Nhiễm Tranh chê cô lên cấp quá chậm, một mình chơi hai nick, cùng nhau lên cấp.
Tô Lạc Ly ngáp vài cái liền tù tì.
“Thật sự tôi buồn ngủ rồi, hai ngày nay bận muốn chết, anh buông tha cho tôi đi, ông trẻ, xin anh đấy”
Mục Nhiễm Tranh cực kì