Ôn Khanh Mộ lập tức đặt cái bút trong tay xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ hơi thất vọng, "Mất công em làm cho anh nhiều
món ngon như vậy, đành để lát nữa anh đói rồi ăn sau vậy.
"
"Bây giờ anh đói rồi, không tin em sờ thử đi.
" Ôn Khanh Mộ cầm lấy tay Tô Lạc Ly đặt lên bụng mình, "Xẹp lép rồi!"
"Vậy ban nãy sao anh lại nói không ăn cơm?"
"Cái đó! Ngày nào thư ký Doãn cũng chuẩn bị đồ ăn rất khó ăn!"
Lúc này Doãn Cẩn đang làm việc trong văn phòng không nhịn được hắt hơi hai cái, "Ai mắng mình ấy nhỉ?"
"Được rồi, trưa rồi, ăn cơm thôi.
" Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ cùng đi vào phòng nghỉ.
Phòng nghỉ vẫn như cũ, Tô Lạc Ly cũng coi như quen thuộc, cô bày từng khay thức ăn lên mặt bàn.
"Hôm nay em ăn cùng anh.
"
Ôn Khanh Mộ hưng phấn cầm lấy đũa, "Em được nghỉ à?"
"Ừm, đúng vậy, sáng nay mới về, vừa về liền nghe nói khi em không ở nhà ai đó không vui nên vội vàng tới đây dỗ dành anh ấy"
"Ai vậy? Có phải Lê Hoa không? Lúc về anh sẽ trừ lương cô ấy!" Ôn Khanh Mộ tiện tay gắp một miếng thịt kho tàu bỏ