"Cuộc thi là công bằng, ban giám khảo mù cả rồi sao? Đây rõ ràng là sao chép mà còn dám lên sân khấu!"
Dưới sân khấu có người hét lên đầy bực tức.
Là người trong cuộc nhưng Lâm Uy Lãng không đứng ra ngay mà lẳng lặng quan sát tình hình.
"Thầy Lâm, có người sao chép tác phẩm của ông trước mặt mọi người, chẳng lẽ ông không có gì để nói sao?"
Lúc này mọi người đều nhìn về phía Lâm Uy Lãng.
Chỉ thấy Lâm Uy Lãng bình tĩnh đứng dậy, rất có phong thái của bậc thầy.
"Tôi cũng hiểu thanh niên khó tránh khỏi có chút nông nổi, vì nổi tiếng mà muốn đi đường tắt, nhưng mọi người không cần trách móc nặng nề những người tuổi trẻ này đâu, chỉ cần bọn họ biết sai rồi sửa là được, tôi mong ban tổ chức có thể cho những người tuổi trẻ này một cơ hội sửa sai.
"
Tất cả mọi người đều vô cùng khâm phục lời nói của Lâm Uy Lãng.
"Không hổ là bậc thầy, phong độ này khí chất này đúng là không ai có thể sánh bằng!"
"Bị người ta sao chép còn muốn cho người trẻ tuổi cơ hội! Thầy Lâm không hổ là thầy Lâm!"
Mọi người đều bột phục khí chất của Lâm Uy Lãng.
Tô Nhược Vân thận trọng đưa mắt về phía Tô Lạc Ly, lần này cô còn gì để nói không?
"Thầy Lâm, ông nói tác phẩm của STONE chúng tôi sao chép tác phẩm của ông, xin hỏi ông có chứng cớ gì không?"