"Ông lợi dụng danh nghĩa giao bài tập để bắt những đứa trẻ này thiết kế quần áo cho ông, ông mang danh là giáo sư của Học viện Mỹ thuật mà không cảm thấy xấu hổ sao?"
Khi mọi người nghe thấy mấy câu này thì ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc chuyện này là sao?
"Thầy Lâm sao chép sinh viên của mình,
điều này sao có thể?"
"Chuyện này khó có thể xảy ra, thầy Lâm là nhân vật gì chứ?"
Dĩ nhiên mọi người không thể tin nổi.
"Cô Tô, cô nói tôi sao chép sinh viên của tôi, xin hỏi cô có chứng cứ không?" Lâm Uy Lãng không hề tỏ ra sợ sệt.
Điều này khiến Tô Lạc Ly hơi kinh ngạc, cô vốn tưởng những đứa trẻ này xuất hiện sẽ có thể khiến Lâm Uy Lãng giật mình.
"Tất nhiên là có!" Tô Lạc Ly đi lên sân khấu, cầm lấy cặp tài liệu từ tay Lâm Chi Hàng.
Cô mở cặp tài liệu ra, giữ cho mọi người xem những thiết kế ban đầu của các sinh viên.
"Đây là bài tập thầy Lâm yêu cầu các sinh viên nộp, phía trên có chữ ký của các sinh viên, còn có thời gian sáng tác cụ thể, để cho mọi người thấy rõ hơn, tôi xin nhờ ban tổ chức chiếu lên màn hình lớn"
Tô Lạc Ly đưa USB đã chuẩn bị từ trước cho nhân viên ban tổ chức, trên màn hình lớn lập tức xuất hiện thiết kế ban đầu của những đứa trẻ này, phía trên ghi rõ thời gian sáng tác.
Dưới sân khấu Tô Nhược Vân nhíu chặt lông mày, không biết rốt cuộc chuyện này là sao, nhưng cô ta