Chương 759
Tin này đến quá đột ngột, trước khi Ôn Khanh Mộ đi đã cùng Giản Ngọc dự đoán trước rất nhiều khả năng.
Nhưng điều duy nhất họ không ngờ tới là Tô Lạc Ly sẽ mang thai.
Tô Lạc Ly được đưa vào phòng bệnh VIP, Giản Ngọc nhìn cô thấy cô vẫn chưa tỉnh, ở đây đã có y tá chăm sóc nên anh ta cũng yên tâm, sau đó vội vàng đến phòng làm việc của Chu Lễ Thành.
“Viện trưởng Chu, tôi phải xác nhận lại với ông chuyện Lạc Ly mang thai! Ông có chắc cô ấy thực sự mang thai không?”
“Tôi chắc chắn một trăm phần trăm cô ấy đã mang thai, và thai nhi đã được năm tuần! Cậu Giản, chuyện này có gì lạ đâu, trước đây cô ấy đã từng mang thai, chỉ là đứa bé đã không còn nữa.”
Chu Lễ Thành vẫn nhẹ nhàng, nho nhã như cũ.
“Cô ấy không thể mang thai, sao cô ấy có thể mang thai con của Ôn Khanh Mộ được?”
Giản Ngọc cảm thấy không thể tin được!
Chu Lễ Thành không biết nói gì, trước khi đi, Ôn Khanh Mộ đã nói hết mọi chuyện cho ông ta.
Ôn Khanh Mộ yêu cầu sau này Chu Lễ Thành phải nghe theo sự sắp xếp của Giản Ngọc.
“Đứa bé này không thể giữ! Tuyệt đối không thể giữ! Chắc ông cũng biết rõ thân phận của Ôn Khanh Mộ, vậy nên tuyệt đối không được giữ.”
“Vậy cậu Giản, cậu muốn mợ chủ bỏ đứa bé sao?”
“Không phải tôi muốn, mà là không thể giữ đứa bé này lại! Với thân phận của Ôn Khanh Mộ, đứa bé này đã được định trước tất cả đều
Chu Lễ Thành suy nghĩ một lát: “Lẽ nào không nói cho mợ chủ biết cô ấy đã mang thai sao?”
“Đương nhiên không thể nói! Lạc Ly là người mềm lòng lại cứng đầu, nếu biết mình mang thai chắc chắn cô ấy sẽ không cho chúng ta động đến đứa bé!”
Giản Ngọc quá hiểu Tô Lạc Ly.
“Vậy được rồi, khi nào mợ chủ tỉnh tôi sẽ cho người nói với cô ấy rằng trong quá trình kiểm tra sức khoẻ, phát hiện trong người cô ấy có một khối u, cần phải mau chóng phẫu thuật cắt bỏ.”
Chu Lễ Thành chỉ có thể làm theo ý của Giản Ngọc, mặc dù làm vậy hơi tàn nhẫn nhưng dường như đây là cách duy nhất.
“Được, ông phải mời bác sĩ giỏi nhất đến làm phẫu thuật cho cô ấy, nhất định phải giấu cô ấy.”
“Cậu yên tâm, tôi biết rồi.”
Cả đêm Giản Ngọc không hề chợp mắt, anh ta ngồi trong phòng bệnh của Tô Lạc Ly suy nghĩ rất nhiều.
Dù đã đưa ra quyết định, nhưng dù sao tim anh ta cũng làm từ thịt.
Anh ta cứ yên lặng như vậy ngồi cả đêm, suy nghĩ cả đêm nhưng vẫn chưa thể gỡ rối được vấn đề trong đầu.
Y tá bước vào kiểm tra tình hình của Tô Lạc Ly.
“Thế nào rồi?”
“Ồ, khá ổn, vết thương không có vấn đề, nhưng chắc còn quá yếu nên đến bây giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.” Y tá hạ thấp giọng, sợ đánh thức Tô Lạc Ly.